Thương Mai khẽ thở dài, xoay người đi vào, để mặc cho hai thúc cháu đó ở lại.
Ngồi ở đầu giường của Tráng Tráng, nhìn sắc mặt yên bình của nàng, vì đã ăn trùng bảy đốt, hấp thu hết độc trong cơ thể, trông nàng cứ như đang ngủ say.
Mấy ngày nay có thể đút cho nàng một ít nước cơm, đương nhiên là không đủ dinh dưỡng, vì thể mấy ngày này nàng đã gây đi rất nhiều.
Nắm tay nàng, mềm mại như không xương, kéo ống tay áo nàng lên, nhìn thấy trên cổ tay có rất nhiêu vết thương, không sâu, nhưng lại rất nhiều, làm người ta thấy rất đau lòng.
Không biết làm sao nàng có thể chịu đựng được những buổi đêm khuya dài đằng đẵng kia, đọc lại những phương thuốc của ngự y kê toa cho nàng vào lúc trước, đa phần đều là trà an thân, nàng cần phải có trà an thân mới có thể ngủ được.
Có tiếng bước chân lặng lẽ bước vào, Thương Mai nghe ra được, là Việt Đông Vương.
Thương Mai khẽ thở dài: “Ta nhớ Tráng Tráng từng nói với ta, nàng không uống rượu, cũng không dám uống rượu, vì sau khi uống rượu rồi thì không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân, nàng là đang miễn cưỡng chịu đựng đến tận bây giờ.”
Giọng điệu thô bạo của Việt Đông Vương truyền lại từ phía sau lưng cô: “Hoàng Thái Hậu nói ngươi là đại phu, y thuật rất giỏi, vì sao ngươi lại không có cách cứu nàng chứ?” Thương Mai kéo ống tay áo của nàng xuống, cô biết, Việt Đông Vương đã thấy rồi.
“Tất cả mọi người đều muốn cứu nàng, nàng không thể nào làm người khác ghen ghét hay căm hận, nàng rất tốt, giống như tiên nữ, ta cho rằng, bất cứ phàm phu tục tử nào trên đời này cũng đều không xứng với nàng.”
Việt Đông Vương không ngu, nghe hiểu ý trong lời nói của Thương Mai, lạnh lùng nói: “Giúp tên tiểu tử Mộ Dung Khanh kia? Nếu ngươi yêu quý Tráng Tráng đến thế, vậy chắc ngươi cũng biết, nếu nàng cứ vậy mà đi thì sẽ là cô hôn vô chủ.”
“Ta không tin những thứ đó, nàng là ngoại lệ.” Thương Mai ngẩng đầu, nhìn Việt Đông Vương đang đi đến cạnh cô:
“Nàng có người nàng yêu, đối với nàng mà nói, bắt nàng gả cho bất cứ người nào khác thì chính là khinh nhục nàng.”
Việt Đông Vương không nói gì, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn.
Thương Mai đứng lên: “Vương gia ở cùng công chúa một chút đi.”
Trong lòng Thương Mai cảm thấy rất bàng hoàng, tuy đã lại không chắc chắn có thể lấy được, nếu Tráng Tráng thật sự chết, dựa theo tục lệ đáng vẫn cảm thấy, thời đại này chính là thời không song song với thời đại của cô, mê tín dị đoan gần như đã trở thành một loại văn hóa.
Cũng giống như xã hội trước kia của cô, cho dù đã đón nhận không ít văn hóa nước ngoài du nhập vào, nhưng một số thứ đã ăn sâu bén rễ suốt mấy ngàn năm khó mà xóa bỏ được hoàn toàn.
Hoàng Thái Hậu và Việt Đông Vương khác yêu thương Tráng Tráng, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý để Tráng Tráng trở thành một cô hồn vô chủ, bởi vì đổi với bọn họ, nếu thật sự muốn tốt cho Tráng Tráng, thật sự yêu thương nàng, thì nhất định phải chọn cho nàng một con đường dễ đi.
Đây là vấn đề về giá trị quan, rất khó có thể thay đổi chỉ dựa vào việc trò chuyện.
Lúc Thương Mai đi, nghe thấy tiếng Mai nặng nề, đàn ông khóc không giống với phụ nữ khóc, tiếng khóc của phụ nữ chưa chắc có thể làm mọi người xúc động, nhưng mà tiếng khóc của một con người cứng cỏi lại giống hệt như một cây búa, từng tiếng từng tiếng đập mạnh vào lòng người.
Lương Vương không có đi tìm Thái Tử khắp nơi, mà vẫn luôn ở trong Đông Cung chờ Thái Tử về, Tiêu Thác cũng ở cùng hắn.
Tiêu Thác không nói gì, hắn đã quen biết với Lương Vương từ lâu rồi, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Lương Vương khủng bố như thế này.
Hắn chính là một thùng thuốc nổ di động, cảm giác như chỉ cần nói lớn một chút cũng có thể làm hắn nổ tung lần này, chờ đến tối giờ Hợi mới thấy thị vệ nâng Thái Tử về.
Thái Tử ngồi kiệu đi vào điện, trên người hắn đầy vết thương, lúc ở lúc rồi mới hồi cung.
Vừa vào cung đã nhìn thấy Lương Vương và Tiêu Thác đang chờ, Thái Tử đang có một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, thấy Lương Vương tự động dâng đến miệng, lập tức trở nên tàn bạo: “Giỏi lắm, bổn cung không đi tìm tên vô dụng ngươi, ngươi lại tự chạy vào cung đòi đánh.”
Trong ấn tượng của hắn, Lương Vương luôn ở trong thế yếu, cũng không biết phản kháng, cho rằng là không dám phản kháng.
Thấy Lương Vương từ từ đứng dậy, trong mắt bùng lên lửa giận ngùn ngụt, hắn hừ lạnh nói: “Bày cái mặt này ra cho ai xem! Thứ đê tiện!”
“Là ngươi bắt Ý Nhi đi, đúng không?” Lương Vương khế hỏi, nắm đấm đã vang lên lách cách.
Thái Tử được thị vệ nâng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Là bổn cung bắt đi đó, thì sao? Ngươi hung dữ thế này là đang định đánh bổn cung hả? Đánh đi, ngươi có gan thì cứ đánh, ngươi dám à? kỳ kiêu ngạo, khinh thường nói: “Tên vô dụng kia, không dám ra tay à? Cho ngươi mượn lu nước lông của bổn cung, không sai, bổn cung bắt đứa đê tiện kia đó, còn ban thưởng cho nô tài, chắc tên vô dụng như ngươi vẫn chưa đụng vào đứa đê tiện kia đúng không? Vậy thì đúng là tiếc thật, để đám nô tài kia hưởng được hàng ngon rồi.”
Hắn vừa nói, vừa vươn tay võ lên mặt Lương Vương, vỗ rất mạnh: “Tên nhu nhược, có cân bổn vương đến gặp Mẫu hậu cầu thân cho cũng đã thích hợp rồi, cái bông hoa tàn kia rất xứng với ngươi.”
Mặt Lương Vương không hề có chút biểu cảm nào, thậm chí còn thu lại hết tất cả lửa giận, nhưng mà, ngay giây phút đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác đến mức dọa Thái Tử sợ hãi lui ra sau, nhưng hắn nhanh chóng ổn định tinh thân lại rồi tức giận nói: “Ngươi… ngươi trợn trừng hai mắt lên một tên vô dụng, ta nói sai à?”
Một nắm đấm kéo theo tiếng gió vù vù từ bên trái Lương Vương vươn ra, một đấm này giống như có sức dời non lấp biển, đập mạnh lên bụng Thái Tử, cơ thể Thái Tử bay lên, bay vèo ra cửa theo đường vòng cung.
Người vẫn chưa rơi xuống đất, tên vô dụng mà hắn nói đã bay vèo ra ngoài sút một phát vào chỗ hiểm của hắn, Thái đau đớn đã cản trở toàn bộ tiếng nói, chỉ cảm thấy cơn đau nhói từ đũng quần lan tràn đến khắp người, cơn đau gần như muốn cắt đứt cả nhịp thở.
Thống lĩnh Đông Cung Lương Thụ Lâm bước nhanh ra trước, cản Lương Vương lại: “Lương Vương, xin hãy nhẹ tay!”
“Cút!” Lương Vương phun ra một chữ, lại mang theo khí thế hùng mạnh của vạn quân, làm Lương Thụ Lâm cũng phải khiếp sợ, đâu là Sao cứ như đổi thành một người khác.
Tiêu Thác đứng lên, cản Lương Thụ Lâm lại: “Thống lĩnh Lương, chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ, người ngoài không nên xen vào.”
Lương Thụ Lâm là một người rất biết điều, hắn biết bây giờ không thể đắc tội với Lương Vương, nhưng hắn là thống lĩnh trong cung Thái Tử cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, vì thế hắn nói: “Xin Tiêu tướng quân khuyên Lương Vương báo Hoàng Hậu cũng có nghĩa là hắn không có mặt ở đây, vậy thì ở đây dù có xảy ra chuyện gì, tuy rằng hắn cũng phải chịu tội nhưng cũng không phải gánh trách nhiệm lớn nhất, cũng hơn là phải đối đầu trước tiếp với Lương Vương và Tiêu Thác.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải bẩm báo Hoàng Hậu, việc này không giấu được.
Tiêu Thác cũng biết Lương Thụ Lâm rất biết cách xử lý ngoài đã dặn dò Thập Nhị Vệ canh chừng, nói rõ không được làm Lương Vương bị thương, cũng không cho phép Lương Vương làm Thái Tử điện hạ bị thương.
Nhưng rõ ràng không có ai có thể cản được Lương Vương đang cực kỳ tức giận kia, hắn nắm cổ áo Thái Tử lên, thù mới hận cũ suốt bao nhiêu năm đều cùng phát tiết ra ngoài, đấm liên tục mấy đấm lên mặt Thái Tử, Thái nhưng vẫn hung hăng nói: “Bổn cung muốn giết ngươi, giết tên vô dụng nhà ngươi!”
Còn chưa nói xong hai chữ vô dụng, một thanh kiếm đã bay vèo qua, rơi xuống cẳng chân hắn, cắm thẳng vào.
Thái Tử tru lên như heo bị chọc tiết, Thập Nhị Vệ thấy Lương Vương xài vũ khí, lập tức chạy nhanh qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 361
Chương 361