Tiêu Thác hết cách ngồi xương, oán giận nhìn Lương Vương: “Đồ lắm mồm!”
Lương Vương cười tươi: “Ai bảo các ngươi đến chỗ bản vương khoe tình cảm? Biết rõ bản vương đang phải chịu đựng sự giày vò đến tận xương tủy như thế mà còn.”
“Cũng đâu phải ta muốn khoe khoang, là nàng ấy kéo ta tới cho người ta ngắm mà, mặc dù đeo thứ đó hơi xấu, nhưng đeo vào nàng ấy sẽ vui, ta chỉ mất mặt một chút, có thể làm nàng ấy vui cũng không tệ.”
Nghe thấy lời này, Thương Mai trợn mắt lên: “Nhị Oa là ngươi nghĩ thông suốt rồi hả?”
“Nhị Oa?”
“Ý là… hai đó, không phải ngươi đứng thứ hai à? Gọi Nhị Oa cũng đâu có sai.”
“Đúng là không sai, nhưng cái tên này khó nghe quá.” Tiêu Thác nhíu mày: “Ta không thích.”
Hắn ngồi xuống, lại nói: “Đúng rồi, hôm nay vừa sáng sớm Hàn Sơn phái người đến truyền tin.”
“Thật sao?” Thươn Mai và Lương Vương lập tức trở nên vui vẻ: “Trong thư nói cái gì?”
Tiêu Thác nói: “Tổ phụ xem đấy, ta cũng không biết nói gì, nhưng sau khi xem vẻ mặt của tổ phụ rất nghiêm túc.”
“Sao ngươi không hỏi?” Thương Mai nôn nóng đến mức giậm chân.
“Có hỏi rồi, nhưng tổ phụ lại hỏi ra có bao nhiêu tiền riêng, đương nhiên ta không thể nói rồi.” Tiêu Thác ngượng ngùng nói, từ lần trước sau khi rời nhà đi không có bạc người, lần này hắn bắt đầu để dành chút tiền riêng rồi.
“Nhà họ Tiêu các ngươi rộng lớn như thế, tổ phụ ngươi còn nghĩ đến tiền riêng của ngươi à?” Lương Vương khó tin hỏi.
“Thật mà, ông ấy đã hỏi thế đó.”
“Lạ thế? Vậy có nói đến tình huống của Tiêu Kiêu bây giờ không?” Thương Mai hỏi.
Tiêu Thác lại ngượng ngùng nói: “Ta cũng không biết có hay không nữa, thấy tổ phụ hỏi đến tiền riêng nên ta chuồn luôn.”
Thương Mai trợn mắt: “Ta thật sự thấy… vô cùng cạn lời với ngươi đấy.”
Tiêu Thác đành phải đứng lên: “Ta sẽ lập tức trở về hỏi tổ phụ xem rốt cuộc trong thư viết cái gì.”
Loan Loan giận dỗi ở bên ngoài một lúc thì đi vào lại, nghe thấy Tiêu Thác nói muốn đi về hỏi thử thì nhân tiện nói: “Không cần hỏi, ta đã hỏi tổ phụ rồi, tổ phục nói trong thư An Nhiên lão vương gia muốn lấy tiền khám bệnh, bảo chuẩn bị tiền.”
“Chuẩn bị bao nhiêu?” Tiêu Thác vội vàng hỏi.
“Không nói, việc này khiến tổ phụ rất đau đầu, tổ phụ là định dù có tán gia bại sản cũng phải trả nhiều đó.”
Thương Mai vui vẻ: “Đòi tiền khám có nghĩa là có cơ hội, đây thật sự là chuyện vui mà, ta phải đi báo tin vui với Tráng Tráng mới được.”
“Ngươi vẫn chưa châm cứu đâu!” Lương Vương trợn mắt.
“À ừ!” Thương Mai bật cười: “Ta hồ đồ rồi.”
Sau khi châm cứu xong, Thương Mai đi đến phủ công chúa, mấy hôm nay Hồ Hạnh Nhi cũng ở đây, mấy ngày nay, Hồ Hạnh Nhi rảnh rỗi sẽ đến chơi với nàng ấy.
“Ấy, đây không phải là quý nhân sao?” Hồ Hạnh Nhi thấy Thương Mai đi tới thì trêu ghẹo.
Thương Mai mặc mày hớn hở: “Hôm nay ta thật sự là quý nhân đấy.”
“Ồ?” Hồ Hạnh Nhi nhíu mày: “Vậy hôm nay quý nhân người đến đưa tin tốt gì đây?”
Thương Mai nhìn Tráng Tráng: “Hàn Sơn có tin tức.”
Tráng Tráng đứng phắt dậy, căng thẳng nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Sao rồi?”
Thương Mai nhẹ giọng nói: “Không nói tình huống, nhưng kêu Hầu gia chuẩn bị tiền.”
“Ta có tiền khám, cần bao nhiêu?” Tráng Tráng vội vàng nói.
“Thật ra ta cảm thấy lão vương gia không thật sự cần tiền chữa bệnh, chỉ dùng cách đó để nói với chúng ta là người sống rồi thôi.” Thương Mai nói.
Tráng Tráng lập tức rơi nước mắt, che miệng, khóc không thành tiếng.
Thương Mai ôm nàng ấy, vỗ lưng cho nàng ấy: “Khóc đi, khóc đi, khóc ra được là tốt rồi.”
Nhưng Tráng Tráng lại ngừng khóc, đưa tay lau lung tung trên mặt: “Không không, vẫn phải chuẩn bị tiền chữa bệnh, chúng ta không biết có phải huynh ấy có ý này không, nếu vì tiền chữa trị chậm trễ làm ảnh hưởng thì không tốt.”
Nói xong, nàng ấy vội vàng đi tìm phòng thu chi.
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi liếc nhìn nhau, trong lòng thấy chua xót, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai chính là lễ tế trời.
Trước khi lên đường, tất cả khả năng đoán trước đều luyện tập hết một lướt, trên tế đàn cũng có quân đội hùng hậu canh gác, hệ số an toàn được Mộ Dung Khanh đưa đến mức cao nhất.
Thật ra sức khỏe của Hoàng đế bây giờ rất không hợp ra ngoài, gió rất lớn, trong kiệu đã để chăn lông, Thương Mai còn nhét vào tay ông ấy một cái lò nhỏ, Hoàng đế không muốn, nhưng Thương Mai cố ép ông ấy cầm, cuối cùng Hoàng đế thỏa hiệp, nhưng lại nói với Mộ Dung Khanh: “Chắc không ai đắc tội nổi Vương phi của đệ đâu.”
Mộ Dung Khanh nhún vai: “Không biết, nhưng bản vương không dám đắc tội, đắc tội nàng ấy, một kim thôi đã đủ đâm chết bản vương rồi.”
“Người cầm kim trong tay là lớn nhất.” Hoàng đế tán thành.
Trên đường có lực lượng hùng hậu đi trước, khua chiêng gõ trống, khiến dân chúng nhộn nhịp đi theo, ai cũng muốn đi xem lễ tế trời.
Đương nhiên mọi người chỉ muốn xem có phải Hoàng thượng thật sự bị vết thương Quỷ Diện Sang hay không thôi.
Loan giá nghiêm trang kín kẽ, không thể nhìn thấy bên trong, vì thế chỉ có thể đi đến tế đàn.
Sức khỏe Hoàng đế không tốt, loan giá đi rất chậm, hơn một canh giờ mới đến được tế đàn.
Hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan đã đợi ở đây, lúc loan giá đi tới, trăm quan quỳ lạy.
Thương Mai giả thành thị vệ thiếp thân của Hoàng đế, cũng may cô không lùn, vì thế trông cũng không lạ lắm.
Nhiếp chính vương Mộ Dung Khanh tự mình dẫn thiết kỵ, lên tế đàn với hộ vệ hai bên, có tới trăm bậc thang, chuyện này là thử thách gần như không thể vượt qua với Hoàng đế.
Nhưng tối qua Thương Mai đã thiết kế được một bộ dây ròng rọc, có thể treo Hoàng đế lên.
Đương nhiên không thể treo lên như treo vịt được, mà là buộc lên ghế, Hoàng đế ngồi lên đó, trên đài cao có tám thị vệ kéo con lăn, tuy con lăn trang bị đơn sơ, nhưng vô cùng thực dụng, nhờ có thợ thủ công trong cung ra tay mới có thể hoàn thành trong một đêm.
Vì an toàn, Thương Mai còn thêm đai an toàn trên ghế để cố định Hoàng đế lại, hơn nữa hai bên Hoàng đế còn treo hai cao thủ võ công cao cường, một khi xảy ra chuyện gì, cao thủ có thể lập tức kéo ông ấy lại, tránh xảy ra bất trắc.
Lúc Hoàng đế bước xuống loan giá cũng quỳ xuống hô vạn tuế, mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hoàng đế, không có ban đỏ, hoàn toàn không phải Quỷ Diện Sang đau đớn gì, lời đồn cứ thế tự sụp đổ.
Thương Mai đi lên đài cao trước, nhìn dân chúng xôn xao bên dưới hô to vạn tuế, âm thanh vang vọng, đáy lòng cũng không khỏi thấy kích động.
Tình huống hào hùng thế này rất dễ đả động lòng người, cũng là thứ dễ khiến người ta say mê trước quyền thế nhất.
Cô nhìn về phía Mộ Dung Khanh, sắc mặt hắn vẫn y như mọi khi, không có chút cảm xúc, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng cảnh giác, như tia điện quét nhìn bốn phía.
Hôm nay hắn mặc triều phục Nhiếp chính vương thêu bốn cái vuốt rồng, khuôn mặt lạnh lùng, còn có khí thế, oai nghiêm hơn cả Hoàng đế bị bệnh, còn rất là đẹp trai nữa!
Thương Mai không nhịn được cảm thán, quá đẹp trai!
Một người đàn ông xuất sắc như vậy là chồng cô, là người cùng cô đi cả đời người.
Đúng là chó ngáp phải ruồi mà, trước đây cô luôn cho rằng mình sẽ cô đơn suốt đợi, người như cô, sao có thể tìm thấy một người đàn ông vừa ý mình chứ? Ai sẽ đồng ý đi cả đời với cô đây?
Nhưng sau khi xuyên không, cô tìm thấy rồi.
Lúc đang nghĩ lung tung, Hoàng đế lên trên tế đàn an toàn, quốc sư tiến lên nghênh đoán, Thương Mai lùi về sau một bước, canh giữ ở bên cạnh cùng một thị vệ khác.
Mộ Dung Khanh thì dẫn binh sĩ đi đến bố trí việc phòng thủ, sau đó thì đứng bên cạnh Hoàng đế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 453: Lễ tế trời
Chương 453: Lễ tế trời