TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 460

Thương Mai biết thời gian này Lương Vương sống không vui chút nào, mấy ngày nay cô châm cứu cho hắn, hắn vẫn luôn cố gång tươi cười. Chuyện Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, nhìn bề ngoài thì thấy hắn không để ý, thậm chí còn không hỏi nhưng mọi người đều biết hắn rất đau lòng.

Chỉ là không ai nói toạc ra mà thôi.

“Bản vương nghe nói dì nhỏ cũng không vào cung ăn tất niên, vậy dì ấy phải ăn một mình sao?” Lương Vương chợt hỏi.

“Ta mời rồi nhưng có người đã đi trước ta một bước.” Thương Mai cười nói.

“Ai vậy?” Lương Vương tò mò hỏi. “Tết mà, nàng sẽ đến nhà ai ăn cơm? Đương nhiên phải là người rất thân rồi.” Thương Mai cố ý nói lấp lửng. “Hồ gia? Hồ gia có một mình Hồ Hạnh Nhi dễ nói chuyện nhưng những người khác đều khó đối phó.” Lương Vương nói. “Không phải Hồ gia”

“Nhà lão thái quân?”

Thương Mai vẫn lắc đầu. “Hoàng thúc? Cũng không phải, mấy Hoàng thúc đều vào cung rồi, nói là vào cung ăn cơm tất niên cùng lão thái thái.”

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu, giọng nói ồm ồm: “Đến Tiêu gia rồi, Tiêu hầu gia đích thân mời cô cô đến, đã được ban hôn thì đến Tiêu gia ăn tất niên cũng là danh chính ngôn thuận.”

Lương Vương “ô” mộ tiếng: “Danh chính ngôn thuận rồi à?

Tiêu hầu gia thông suốt rồi sao? Ta còn tưởng hắn sẽ cứ để mặc như vậy.”

Thương Mai hỏi Mộ Dung Khanh: “Hoàng thượng có ý kiến gì về việc Tráng Tráng thành thân với Tiêu Kiêu không?”

“Không nói đến bao giờ, huynh ấy không nói, bản vương không nhắc, coi như không tồn tại” Mộ Dung Khanh đáp. “Đồ rùa rụt cổ” Thương Mai mång một câu: “Chàng cũng phải đi tìm hiểu một chút chứ! Nếu có ý kiến phản đối thì chúng ta phải chuẩn bị trước.”

“Không phải ngày nào nàng cũng ở trong cung à? Sao nàng không hỏi?” Mộ Dung Khanh dừng đũa nói. “Sao ta có thể nói với huynh ấy chuyện này được? Hai người là huynh đệ, với lại hắn cũng rất tin tưởng chàng.”

Mộ Dung Khanh nói: “Nếu huynh ấy tin tưởng bản vương thì sẽ biết ý của bản vương, Tiêu gia đã rất cố gắng ra tay đối phó khi Lương Thái phó và Mộ Dung Trịnh bức cung, Hoàng thượng chỉ bị bệnh thôi chứ mắt không mù, huynh ấy có thể thấy được.”

“Đơn giản như chàng nói thì tốt rồi.” Thương Mai luôn cảm thấy trong lòng Hoàng thượng chắc chắn có vướng mắc gì đó, nếu không sao hắn lại không nhắc đến chuyện này bao giờ?

Đây là chuyện lớn, hắn nên nói ra mới phải.

Mộ Dung Khanh nói: “Nếu nàng muốn biết thì để lão tam hỏi đi”

“Sao lại để Lễ Thân Vương hói?”

Mộ Dung Khanh hờ hững nhướn mày nhìn cô: “Lão tam thắng thân hỏi là không sai, Hoàng huynh cũng sẽ không trách hắn.”

“Hoá ra là ngươi sợ Hoàng thượng trách tội lên, không vui nói: “Bây giờ bản vương là nhiếp chính, chắc chắn sẽ hơi bất đồng với Hoàng nên chúng ta phải tránh khởi đầu của mọi tranh chấp.”

Thương Mai nghĩ thấy cũng có lý, con người là như vậy, một chút không vui còn có thể thuyết phục bản thân quên đi, nhưng thật sự có thể quên được sao? Chẳng qua nó chỉ tích tụ trong lòng, đợi đến khi gặp vấn đề lớn sẽ bùng nổ.

Lương Vương nói: “Hy vọng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, đợi Tiêu Kiêu về là có thể xử túc nói: “Vì lời này của ngươi, ta nên kính ngươi một chén.”

Mộ Dung Khanh lần đầu tiên nâng chén: “Đúng, phải kính!”

Một hơi cạn sạch.

Thương Mai lườm hắn: “Lừa uống rượu.”

“Cần phải lừa không? Bản vương thích uống thì có khi nào không được uống?” Mộ Dung Khanh tức giận nói.

Thật ra trong lòng hắn cảm thấy có lỗi vì thật ra hån đã lừa uống rượu, ai kính rượu hãn cũng uống cạn trước tiên, tại thích của hắn, Thương Mai cũng không ngăn cản hẳn uống, nhưng hắn biết Thương Mai không thích hắn uống rượu. Đây vốn là việc riêng của cô, đúng chứ? Cô không thích hẳn uống nhưng cũng không buộc hãn không được uống, vì vậy hắn nên bỏ qua mới phải.

Nhưng chính vì cô không thích nên hắn uống rồi trong lòng mới cảm thấy có lỗi.

Cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với cô,

Do đó uống rượu lại, hai người chung sống với nhau chẳng phải đều là ngươi chiều theo ý ta, ta chiều theo ý ngươi sao?

Sau đó hắn lại càng phiền muộn hơn, trước đây hắn không nghĩ như vậy, tại sao khi đối phương là Hạ Thương Mai thì hẳn lại nghĩ như vậy? Rõ ràng tủi thân nhưng vẫn thuyết phục rằng mình không tủi thân, còn hắn lại cảm thấy nên làm điều gì đó để cô không tủi thân.

Được rồi, mâu thuẫn rồi không hiểu sao? Cái đầu thông minh như hắn cũng đã bắt đầu rối tung lên rồi phải không?

Nữ nhân mà!

Đương nhiên Thương Mai không biết hoạt động tâm lý của hằn lại nhiều như thế, trong lòng cô, Mộ Dung Khanh là một sinh vật đơn bào về mặt cảm xúc, không thể suy cười nói: “Được rồi, ăn thịt với rượu, ăn nhiều chút, tay nghề của Thuý Ngọc cô cô rất cười toét miệng: “Vẫn là vợ ta biết chăm sóc người khác”

Lương Vương khẽ dài: “Ai cũng có đôi có cặp cả, chỉ có bản vương là đáng thương”

“Ngươi làm sao? Ý Nhi không viết thư cho ngươi à?” Thương Mai cười hỏi. “Thư từ qua lại chẳng bằng gặp nhau một lần.” Lương Vương lắc đầu nói. “Chứ còn gì, có thể nắm tay, hôn nhau này nọ mà.” Giọng Tô Thanh vang lên, hắn ôm một “Thắng nhóc này, không ở nhà ăn cơm tất niên không sợ lão tử ngươi đánh chết ngươi à?” Lương Vương trêu hắn. “Ngươi còn tới thì sao ta không được tham gia? Đừng nói nữa, ăn một bữa ở nhà mà tai ta còn chẳng được một khắc yên tĩnh đây, không nói nhị cô nương Trương gia thì là tam tiểu thư Trần gia xinh đẹp”

Thương Mai bật cười thành tiếng: “Cuối năm xem mắt đúng là tuổi rồi, đến tuổi thành thân rồi, mấy lão gia tử lớn tuổi rồi cũng không thành thân, ai biết ngươi có nối gót theo không?” Lương Vương châm chọc. “Ngươi còn nói ta? Ngươi đã thành thân chưa? Đừng tưởng bây giờ có Ý Nhi là có thể làm tổn thương ta, cẩn thận mỡ đến miệng còn để rơi.”

Lương Vương cực kỳ tự tin: “Không rơi được, chắc chắn sẽ quay lại.”

Thương Mai cho người lấy bát Lương Vương đến đã không đủ ăn rồi, ngươi tới nữa chúng ta đều phải đói bụng”

“Dù các người đói thì ta cũng phải ăn, ở nhà ta ăn chưa no, ăn không nổi.” Tô Thanh lắc đầu thở dài.

Thuý Ngọc cô cô cười nói: “Ăn đi, dưới bếp vẫn còn thức ăn, nô tỳ đi làm thêm mấy món.”

Ma ma và Tiểu Khuyên đứng lên: “Ta giúp bà.”

Thuý Ngọc cô cô cười đáp: “Được, ba người chúng cười: “Chúng ta phải làm thêm mấy món, nhỡ đầu lát nữa lại có người tới lại phải đi làm.”

Mộ Dung Khanh xụ mặt: “Chỉ muốn ăn một bữa cơm giao thừa đơn thuần thôi mà cũng không được, sao lại không thức thời như thế chứ?”

“Năm mới phải vui vẻ, náo nhiệt chứ?” Thương Mai đẩy hẳn một cái: “Đừng nhỏ mọn, hôm nay vui biết bao, xụ mặt ra mất hứng mọi người.”

“Lẽ nào bản đi!” Thương Mai ân cần rót rượu cho hån: “Tối nay cho phép chàng uống rượu.”

Lúc này sắc mặt Mộ Dung Khanh mới tốt hơn chút: “Vậy còn được, uống rượu thì có thêm vài người nữa tới cũng không sao.”

Đọc truyện chữ Full