TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 538: Bệnh dịch ở bắc mạc

Lúc đi ra ngoài, Thương Mai mới kể cho Mộ Dung Khanh nghe chuyện Hoàng thượng giữ Liên Thúy Ngữ ở trong cung.

Mộ Dung Khanh nghe xong thì nói: “Chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi, nàng đừng lo lắng ”

“Ma ma đã phân tích cho ta rồi.” Thương Mai im lặng một lúc rồi nói: “Ta cảm thấy hình như Hoàng thượng thay đổi rồi ”

“Thay đổi?” Mộ Dung Khanh mỉm cười: “Đây là bản tính của ông ta, lúc bị bệnh sẽ thỏa hiệp rất nhiều chuyện, nhưng giờ ông ta khỏe mạnh rồi, thì buộc phải kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.”Đọc FULL bộ truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ.

“Chàng sớm biết ông ta là người như vậy, sao vẫn trung thành với ông ta?” Thương Mai thật sự không hiểu.

“Thứ nhất ông ta luôn đối xử rất tốt với bản vương, thứ hai bản vương là trung thành với giang sơn Đại Chu, chứ không phải ông ta.”

“Trước đây, tình cảm huynh đệ chàng vẫn luôn rất tốt.” Thương Mai không khỏi tiếc nuối.

“Quả thật tình cảm huynh đệ chúng ta rất tốt, lúc ông ta bị bệnh, sẽ là huynh trưởng bản vương, chứ không phải Hoàng đế, nhưng giờ ông ta là Hoàng đế, Thương Mai, nàng chưa thể thoát vai diễn này như bản vương được, lúc đổi vai diễn, thì người cũng phải thoát ra ngoài, bằng không, sẽ dễ bị tình cảm mê hoặc.”

Thương Mai không khỏi xấu hổ, quả thật, cô còn không nhìn rõ bằng người trong cuộc như hẳn, có lẽ là do cô luôn ôm hy vọng, Hoàng đế có thể cho hắn tình cảm huynh đệ, chứ không phải đế vương.

Vì hắn chưa bao giờ được gia đình yêu thương.

Từ lúc hắn quay về, chưa từng hỏi chuyện Quý thái phi, cô cũng không định nói cho hẳn biết, có lẽ hắn đã biết mọi chuyện rồi.

Thật ra Thương Mai mong hắn có thể nói ra, vì hắn không thể không có chút tình cảm, mà hắn đã quen nhẫn nhịn, dồn nén mọi chuyện xuống đáy lòng, đây không phải là chuyện tốt.

Tiến vào Tụ Phúc Lâu, trưởng tiệm và bồi bàn trong này đều quen cô, Mộ Dung Khanh tự động đứng sau lưng cô, như một thị vệ.

Trưởng tiệm đích thân chọn phòng cho cô, là một căn phòng sang trọng ở hoa viên tầng một.

Hắn đốt trầm hương, rồi thắp nến, tháng tư chỉ hơi se lạnh, nên không cần lò than nữa, cửa sổ cũng hé mở một chút, đúng lúc có gió thổi vào làm ánh nến lay lắt, rèm che khẽ tung bay, bâu không khí cũng khá lãng mạn.

Bồi bàn mang rượu đi vào, là rượu hoa quế được ủ lâu năm nên có mùi thơm tinh khiết, Thương Mai gọi ba món, bồi bàn bưng món lên xong thì lui ra ngoài.

Mộ Dung Khanh tự rót tự uống, Thương Mai cũng muốn uống nhưng bị hắn ngăn lại: “Nàng không được uống, không tốt cho sức khỏe.”

“Không sao, ta chỉ uống một chút thôi” Thương Mai muốn uống cùng hắn một chút.

“Nàng chỉ uống một ly!" Mộ Dung Khanh nhượng bộ.

Thương Mai cười nói: “Chàng biết uống rượu không tốt sao còn hay uống thế?”

“Ta quen rồi, thật sự không thể bỏ được sở thích này.”

Thương Mai cạn ly với hắn: “Chừng nào chàng quay lại chiến trường?”

Câu hỏi này chẳng hề đúng lúc, chí ít là trong hoàn cảnh ấm áp thế này, cô không nên hỏi ra để phá hỏng bầu không khí.

“Trận chiến này có đánh hay không, vẫn phải xem xét lại, giờ có một cơ hội, có thể thúc đẩy việc đàm phán hòa bình.” Mộ Dung Khanh nói rõ đầu đuôi cho cô nghe, đây cũng là mục đích quay về của hắn.

“Chàng nói thật?” Đối với Thương Mai, đây là tin tức tốt nhất.

Mộ Dung Khanh nói: “Bản vương đã gặp mặt Tân Châu một lần.”

“Hả?” Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng gặp mặt nàng ta? Hai người đàm phán thế nào?”

Không ngờ hai nước còn chưa chính thức giao chiến, mà Nguyên soái hai bên đã gặp nhau? Đúng là chuyện lạ có thật.

“Là Kỳ vương gia xúc tiến lần đàm phán này, nhưng đây là cuộc đàm phán bí mật, Hoàng đế hai bên đều không biết.”

“Liệu Tân Châu có đồng ý đình chiến không? Chẳng phải nàng ta là người hiếu chiến à?” Thương Mai khó hiểu hỏi.

“Nếu trong tình huống bình thường, chắc chắn Tân Châu sẽ không chịu đình chiến, nhưng giờ Bắc Mạc đang rơi vào một trận quốc nạn, một tháng trước, Bắc Mạc xảy ra một trận động đất, hơn ba mươi nghìn người thiệt mạng, hơn nữa còn bùng phát một bệnh dịch, y thuật Bắc Mạc lạc hậu, nên không thể ngăn chặn được, ngày nào cũng có rất nhiều người chết vì bệnh dịch, Kỳ vương gia tới tìm bản vương, bảo bản vương thuyết phục An Nhiên lão vương gia tới Bắc Mạc, nếu An Nhiên lão vương gia tới đó, thì trận chiến này có thể dừng lại."

“Vậy ngày mai chàng định đi tìm An Nhiên lão vương gia à?” Thương Mai hỏi.

“Đúng vậy, nhưng Bắc Mạc và Đại Lương có chút tranh chấp về biên giới, nên chưa chắc An Nhiên lão vương gia sẽ đồng ý đi tới đó.” Mộ Dung Khanh đang lo lắng điều này.

“Chàng có thể bảo Dạ Vương mời lão vương gia, cần gì phải đích thân quay về đây, chàng là Nguyên soái, nếu để người khác biết chàng tự ý hồi kinh, sẽ rất nghiêm trọng.” Tất nhiên Thương Mai mong hắn quay về, nhưng phải nghĩ đến vấn đề nguy hiểm ở trong đó.

“Không, chuyện này phải do bản vương xúc tiến mới được, vì nó liên quan đến rất nhiều vấn đề, hai nước sẽ không dễ dàng đình chiến như thế, hơn nữa, Kỳ vương gia đề xuất rằng, nếu không mời được An Nhiên lão vương gia, sẽ đề quốc thư cho Hoàng thượng, mời nàng qua đó, bản vương không thể để nàng tới Bắc Mạc, vì ở đó có nhiều người bản tính hung ác, nên bản vương không yên lòng.”

“Ta?” Thương Mai sửng sốt.

“Đúng vậy, Bắc Mạc cũng biết chuyện nàng chữa khỏi bệnh cương thi, nên rất tôn sùng y thuật của nàng.”

Nếu có thể đình chiến, Thương Mai tình nguyện đi tới đó, nhưng đúng như hắn nói, chuyện này không chỉ đơn giản là đi hay không đi, giờ cô chẳng biết gì về chứng bệnh dịch ở Bắc Mạc, hơn nữa, dù cô chữa khỏi rồi, liệu Bắc Mạc có thật sự lui binh hay không, thì khó mà nói trước được.

Một quốc gia nói không giữ lời thì sao có thể khiến người khác yên tâm tín nhiệm?

“Vậy trước đây Tân Châu lui binh ba mươi dặm, là vì chuyện động đất à?” Thương Mai hỏi.

“Đúng vậy, phần lớn quân đội Bắc Mạc được huy động để đối phó với trận chiến này, mà động đất thì cần binh lính cứu viện, thật ra Tân Châu lui binh ba mươi dặm là kế dụ địch, nàng ta muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến, đứng trước quốc nạn, chắc chắn khí thể quân Bắc Mạc sẽ cháy hừng hực, nếu chúng ta tiến công, nhất định sẽ thất bại thảm hại, nên bản vương mới bất đắc dĩ, nói dịch mã bị cướp, không nhận được thánh chỉ”

“Vậy tại sao Tân Châu lại không tiến công trực diện?”

“Bởi vì vị trí quân Đại Chu chúng ta cực kỳ có lợi, nếu nàng ta tự tiện tiến công sẽ không nắm chắc phần thắng, hơn nữa có thể sẽ kéo dài chiến tuyến lần nữa, nàng ta không muốn đại quân phân tán, nên lui binh ba mươi dặm, thật ra là ép quân ta tiến tới để rời khỏi địa hình có lợi.”

“Thủ đoạn tác chiến này Tân Châu cũng thật nhẫn nại, có thể ép chúng ta tiến công như thế, xem ra nàng ta thật sự không thể chờ đợi nữa rồi.” Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Đúng vậy, giờ Bắc Mạc đang gặp nguy hiểm, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền tới Kinh thành, bản vương tin rằng, rất nhiều quan viên Đại Chu ta sẽ khuyên nhủ Hoàng thượng khoanh tay đứng nhìn chuyện này, đồng thời cảm thấy đây là cơ hội tốt để tiến công Bắc Mạc.”

Thương Mai gật đầu: “Đúng vậy, Bắc Mạc là địch quốc, nguy cơ của nước họ sẽ là cơ hội tốt của Đại Chu ta”

“Đúng thế” Mặc dù Mộ Dung Khanh gật đầu nhưng lại hỏi: “Nàng cũng cho là thế?”

“Nếu xét từ góc độ quốc gia, thì quả thật là thế, nhưng ta là thầy thuốc, những người chịu khổ kia không phải là chính khách, mà là bách tính." Thương Mai khẽ nói. ngôn tình hoàn

Mộ Dung Khanh khẽ thở dài: “Chính xác.”

Nếu quan sát thế trận này, có lẽ Tân Châu sẽ chủ động tiến công, hoặc lui một phần binh để những binh lính còn lại tiếp tục giằng co với Đại Chu.

Nhưng làm Nhiếp Chính vương của một quốc gia, hắn luôn hy vọng hai nước có thể hòa bình, mặc dù chưa chắc hai nước sẽ hòa bình mãi mãi, nhưng chẳng có hòa bình nào là mãi mãi, cho dù đánh trận này, khiến quân lính Bắc Mạc tan rã, thì bọn họ sẽ được hòa bình mãi mãi ư?

Không đời nào, một khi còn dã tâm vẫn sẽ khởi binh xâm lược lần nữa.

Nhưng chí ít, nếu lúc này Đại Chu cứu viện Bắc Mạc, thì Bắc Mạc có thể chủ động làm hòa, bách tính cũng sẽ phản đối chiến tranh, nên chuyện này sẽ có lợi lâu dài.

Đọc truyện chữ Full