TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 545: Giả bệnh

Tôn Phương Nhi là được người dìu đến, sắc mặt nàng ta tái nhợt khác thường.

Sau khi đi vào, cung nhân liền dìu nàng ta ngồi xuống, nàng ta gần như không thể đứng thẳng.

Hoàng đế đã hạ ý chỉ, ân chuẩn nàng ta vào cung ban thưởng ngồi.

"Tham kiến Hoàng Thượng!" Dù ngồi nhưng Tôn Phương Nhi vẫn không quên cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là ngồi thế này mà chào, không khỏi khiến người ta cảm thấy chẳng ra làm sao.

Hoàng đế đuổi cung nhân ra ngoài, nhìn Tôn Phương Nhi: "Ngươi là vị hôn thê của lão Bát, lại từng sống cùng hắn nhiều năm ở Nam Quốc, ngươi hiểu hắn như lòng bàn tay, phải không?"

Tôn Phương Nhi gật đầu: "Đúng thế."

Đúng như vậy, Tôn Phương Nhi không dám nói láo, mệnh của nàng ta vẫn đang nằm trong tay Hoàng đế.

Mặc dù, sống cũng không như ý, nhưng nàng ta vẫn muốn sống, còn sống có nghĩa là còn rất nhiều cơ hội.

"Ngươi là thật lòng muốn gả cho hắn hay là vì nguyên nhân khác?" Câu hỏi này của Hoàng đế đúng là... thẳng thắn, khiến Tôn Phương Nhi kinh ngạc một lát.

Nguyên nhân khác, còn có thể vì nguyên nhân gì khác chứ? Không có gì hơn là dã tâm mưu phản của Nam Hoài vương.

Tôn Phương Nhi cảm thấy Hoàng đế hiểu hết, nhưng lại giống như chẳng hiểu gì cả.

Có lẽ là hắn nhìn rõ nhưng lại không hiểu.

"Không biết trả lời như thế nào sao?" Hoàng đế cười lạnh: "Trong lòng trẫm, ngươi luôn là người thông minh hiểu chuyện, bây giờ Nam Hoài vương là nỏ mạnh hết đà."

Tôn Phương Nhi không thể không thừa nhận, có Mộ Dung Khanh, có Hoàng đế, còn có đám Dạ vương, Nam Hoài vương đúng là như tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Nàng ta chưa bao giờ là người mượn gió bẻ măng, hoặc là nói, nàng ta chỉ đang tìm kiếm người mạnh hơn để dựa vào.

"Vương gia nói muốn cưới dân nữ, dân nữ ngấp nghé vị trí Vương phi, nên đồng ý." Tôn Phương Nhi nói.

Hoàng đế cười một tiếng: "Ngươi rất thẳng thắn."

"Dân nữ không cho rằng có thể giấu được Hoàng Thượng chút tâm tư ấy." Tôn Phương Nhi nói.

Cũng không phải là ra sức nịnh nọt, mà là nàng ta thật cho rằng như vậy. Làm sao Hoàng đế không nhìn ra nàng ta không có tình cảm với Nam Hoài vương? Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau.

"Ừm, trẫm biết, lúc trước chuyện ngươi và lão Thất đã gây ầm ĩ xôn xao dư luận, bây giờ đã hết tâm tư với lão Thất rồi sao?" Hoàng đế hỏi.

"Tâm tư? Sớm mất rồi, đời này, dân nữ cũng không làm được Vương phi của vương gia, trong lòng hắn không có dân nữ. Nhưng nếu như hỏi dân nữ còn tình cảm với hắn hay không, là còn có, đời này dân nữ yêu một người như vậy."

"Đời này cũng không làm được Vương phi? Chỉ sợ chưa chắc, nếu Hạ Thương Mai chết rồi, trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi, chẳng phải ngươi có thể làm Vương phi sao?" Hoàng đế cười khẽ.

Tất nhiên, Tôn Phương Nhi không ngây thơ như vậy, nàng ta biết chẳng qua Hoàng đế muốn ném ra ngoài cành ô liu, sau đó, chắc là lợi dụng nàng ta.

Nhưng, giả ngu không phải là cách để tự vệ sao?

Nàng ta bỗng ngẩng đầu lên, khó nén vui sướng nơi đáy mắt: "Thật sao?"

"Vua không nói chơi!" Hoàng đế nói.

"Chỉ là, bây giờ dân nữ và Nam Hoài vương có hôn ước."

"Hôn ước?" Hoàng đế thản nhiên cười: "Trẫm hạ một đạo ý chỉ, chẳng phải hôn ước này không có sao?"

"Giải trừ hôn ước như vậy là vô cớ xuất binh."

"Có danh vô danh, không phải chỉ là chuyện một câu nói sao? Phương Nhi thông minh, nên biết làm như thế nào."

Tất nhiên, Tôn Phương Nhi không muốn có quan hệ gì với Nam Hoài vương, dù biết không làm được Nhiếp Chính vương phi, nhưng có thể giúp nàng ta thoát khỏi Nam Hoài vương, cũng là một chuyện tốt.

Nàng ta yếu ớt đứng lên, chậm rãi quỳ xuống: "Phương Nhi mời Hoàng Thượng làm chủ!"

Hoàng đế thỏa mãn gật đầu, tự mình đưa tay dìu nàng ta: "Tốt, nếu bây giờ Nam Hoài vương không phải vị hôn phu tương lai của ngươi, ngươi cũng không cần thiết che chở hắn, hãy báo cho trẫm, mấy năm nay Nam Hoài vương đã bố trí tử sĩ của hắn ở Nam Quốc, đến cùng có bao nhiêu người, những người này, đều ở nơi nào."

Tôn Phương Nhi nói: "Tử sĩ chắc là hầu như không có, những tử sĩ này thật ra đều là Quý thái phi bồi dưỡng ra, Nam Hoài vương và Quý thái phi liên kết, bởi vậy tử sĩ cũng nghe lệnh Nam Hoài vương, chỉ là mấy năm nay, Nam Hoài vương ở Nam Quốc chiêu binh mãi mã, thế lực không thể khinh thường. Dù những thế lực này ở Nam Quốc xa xôi, nhưng nếu Nam Hoài vương hiệu lệnh, những người này lập tức sẽ xua quân về phía Bắc, tất nhiên Hoàng Thượng có thể trấn áp, nhưng sẽ tạo thành uy hiếp nhất định đối với kinh thành."

"Những thứ này trẫm có thể hiểu rõ, như vậy, ở kinh thành hắn bố trí ở đâu?" Hoàng đế hỏi.

Tôn Phương Nhi lắc đầu: "Cái này dân nữ đúng là không biết, bởi vì, khi dân nữ dựa vào Quý thái phi, Nam Hoài vương đã không tín nhiệm dân nữ, phàm là lung lạc triều thần, đều giấu diếm thần nữ."

Tôn Phương Nhi không thể không biết, nhưng nàng ta tạm thời phải chừng mực trong lời nói, bởi vì, liên lụy quá lớn, trong kinh biến đổi, địa vị Hoàng đế sẽ bất ổn, Hoàng đế bất ổn, nàng ta cũng liền khó mà sống yên phận.

Trừ phi, nàng ta có thể rời khỏi kinh thành, rời đi tất cả ở đây, nếu không, nàng ta không thể nói hết ra.

Hoàng đế cười thâm trầm: "Cho nên trẫm nói, Phương Nhi là người thông minh."

Hoàng đế biết Tôn Phương Nhi vẫn còn giấu diếm, nhưng không quan trọng, cuối cùng nàng ta sẽ nói, hiện tại chẳng qua quan sát năng lực Nam Hoài vương mà thôi.

Tôn Phương Nhi không lên tiếng, cúi đầu, rũ mắt.

"Ngươi trở về đi." Hoàng đế thản nhiên nói.

"Vâng, Phương nhi cáo lui." Tôn Phương Nhi đứng lên, lung lay, nhưng cũng có thể miễn cưỡng bước được mấy bước, vén rèm lên ra ngoài, liền có người dìu nàng ta ra ngoài.

Lộ công công đi Nam Hoài vương phủ, mang theo hai ngự y.

Thương Khâu dẫn Lộ công công và ngự y đi vào, xin lỗi: "Từ sớm nay, Vương gia đã đau bụng quằn quại, đã uống ba lần thuốc, nhưng vẫn không hề có chuyển biến tốt, nên vương gia mới bất đắc dĩ, sai người vào cung thông báo Hoàng Thượng, vắng mặt bữa tiệc đêm nay."

"Là ăn phải đồ không tốt hay là làm sao?" Lộ công công hỏi.

"Đại phu nói, chắc là bị cảm lạnh, cộng thêm bữa tối qua mê rượu, uống nhiều mấy chén, nến đã ăn chút thịt bằm."

Thịt bằm là dùng phần thịt vụn trên thịt heo mập, đặc biệt nhiều mỡ, bình thường ăn hai ba miếng đã cảm thấy ngán.

"Thì ra là thế." Lộ công công nói.

Vừa tiến vào trong phòng, đã ngửi thấy trong phòng mùi thối nồng nặc, Lộ công công che mũi đi vào, nhìn thấy Nam Hoài vương mặt xám ngoét, cả người không hề có tinh thần, nào còn có tinh thần sáng láng trước kia.

"Hoàng Thượng biết được vương gia thân thể khó chịu, đặc biệt để ta mang theo ngự y xuất cung khám và chữa trị cho Vương gia, vương gia cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

Nam Hoài vương mở mắt ra: "Ai da, là Lộ công công tới? Bản vương thất kính."

Hắn giãy dụa muốn đứng lên, bây giờ Nam Hoài vương cũng rất cung kính với người bên cạnh Hoàng đế, không hề có chút kiêu ngạo nào.

Lộ công công vội chặn cánh tay của hắn lại: "Vương gia mau nằm, đừng dậy, sau này vương gia phải chú ý ẩm thực."

Nam Hoài vương thở dài: "Chà, bản vương cũng là tham ăn tham uống, ở Nam Quốc, lâu rồi không ăn món ăn kinh thành, đầu bếp làm, bản vương nhất thời không nhịn được."

"Sau này vương gia ở lại kinh thành rồi, không cần tham nhất thời nữa." Lộ công công an ủi hai câu, rồi bảo ngự y tiến lên khám.

Khám xong, Ngự y kê thuốc: "Vương gia dựa theo phương thuốc này uống hai ngày, thì sẽ không việc gì nữa."

Nam Hoài vương cảm tạ, lệnh Thương Khâu đưa bọn họ ra ngoài.

Sau khi về cung, Lộ công công bẩm báo Hoàng đế: "Hoàng Thượng, ngự y đã khám rồi, vương gia đúng là bị bệnh, mặt mày tái mét, ngự y nói mạch tượng chậm và nặng, không có sức, là bị tiêu chảy."

"Tiêu chảy?" Hoàng đế nhíu mày, "Ngự y nói thế nào? Ăn thức ăn không tốt bị đau bụng sao?"

"Có khả năng này, nhưng mà ngự y cũng nói, nếu ăn ba đậu, cũng triệu chứng bệnh như vậy." Lộ công công nói.

Hoàng đế khẽ cười: "Ừm, trẫm biết rồi, truyền triệu Trương Khanh Gia, đêm nay cấm quân tăng cường phòng bị."

"Rõ!"

Đọc truyện chữ Full