TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 608: Lẻn vào ngự thú viên

Thương Mai lại nói: “Không, không phải là chuyện này, ta muốn hỏi ngươi, người qua lại giữa Đại Chu và Tào hậu là ai? Có phải là Nghi Quý phi không?”

Tần Châu nói: “Ngươi nếu đã biết, hà tất gì phải hỏi?”

“Chỉ muốn chứng thực!" Trong lòng Thương Mai nguyền rủa một câu, thật là đồ chó đẻ đó.

Tần Châu liếc nhìn cô, thấy trong mắt cô ẩn chứa sự tức giận, lại ẩn nhẫn không phát ra, vốn dĩ nàng ta không có lòng nhiều chuyện, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Nghi Quý phi này có thù với ngươi sao?”

Thương Mai liếc nhìn nàng ta, có hơi bất ngờ khi nàng ta hỏi như vậy.

Nàng ta hỏi như thế, có phải là ý đã hoàn toàn tin tưởng với mình rồi không? Nếu không, sẽ không nói có thù.

Thương Mai không muốn nói chuyện của Đại Chu với nàng ta, chỉ là nhàn nhạt nói: “Người có tài năng, quá nửa sẽ khiến người ta đố kỵ”

Tần Châu đã cười, mới đầu chỉ là khẽ mỉm cười, sau đó là cười ha hả, tiếng cười rất sảng khoái, rõ ràng.

Thương Mai bị nàng ta cười thì không hiểu ra sao: “Được rồi, ngươi cười cái gì?”

Tần Châu không dễ gì dừng cười lại: “Bản tướng lại không biết, ngươi là một người tự kiêu như này.”

Trên trán Thương Mai rớt xuống mấy vạch đen, nói bản thân có tài năng, chỉ là kể lại, không muốn trả lời câu hỏi của nàng ta, nàng ta lại nghe không ra sao?

Tần Châu này, cũng là ngốc trong ngốc.

Thương Mai đột nhiên phát hiện một quy luật, đó chính là người càng có bản lĩnh, thật ra ở trong cuộc sống bình thường hoặc là đối nhân xử thế, đều sẽ tương đối ngốc, tương đối áp chót.

Có điều, Tần Châu trước đây đanh mặt, trông rất nghiêm nghị lãnh khốc, đột nhiên thấy nàng ta cười sảng khoái, lông mày nhướn lên, nụ cười này phối hợp với trường bào bằng gấm màu xanh trên người ngày hôm nay, lại khiến người ta có vài phần khí tức thanh xuân quý tộc.

Được rồi, cô đều cảm thấy mấy từ hình dung của mình có chút vấn đề, nhưng chính là loại hiệu quả thị giác mâu thuẫn này, khiến cô cảm thấy Tần Châu có hơi không giống, không giống với trước kia.

Tần Châu vốn là mỉm cười, đột nhiên thấy cô nhìn chằm chằm mình, không khỏi hỏi: “Nhìn cái gì?”

Nàng ta lật người xuống ngựa, đi đến dưới gốc cây ngồi xuống, lấy lương khô ra.

Thương Mai cũng xuống ngựa, đi đến bên cạnh nàng ta ngồi xuống, đột nhiên ôm lấy bả vai của cô, giả bộ thân quen: “Đại tướng quân, ngươi có ý trung nhân không?”

Tần Châu là người có sức thu hút, lời của Nhu Dao lần nữa văng vẳng ở trong lòng cô, Thương Mai lần đầu tiên sử dụng thủ đoạn ngoại giao với tình địch, chính là thăm dò tình địch.

Tần Châu lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, một tay tách tay của Thương Mai ra, dùng sức vặn, vẻ mặt dữ dẫn nói: “Buông bản tướng ra, ngươi muốn nói cái gì?”

Thương Mai bị hành vi của nàng ta dọa rồi, giằng khỏi tay của nàng ta: “Không phải chỉ là nói chuyện sao? Ngươi làm gì mà có phản ứng lớn như thế? Không có thì không có.”

Tần Châu hẳn học nói: “Ngươi có phải cũng cho rằng bản tướng thân là nữ tử thì nên gả đi phải không? Nếu như không gả đi chính là quái vật?”

Thương Mai xoa xoa cổ tay của mình: “Có người từng nói ngươi như vậy sao? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không có ý này.”

Ám ảnh tâm lý của nữ nhân này lớn như vậy, sợ là luôn bị người ta nói rồi?

Tần Châu mím chặt môi, gương mặt giống như là đã phủ một tầng băng sương, lương khô cũng không ăn, lạnh lùng nói: “Lên đường!”

Nói xong, lật người thì lên ngựa.

Thương Mai lẩm bẩm: “Bệnh thần kinh!”

Hai người cưỡi khoái mã, một trước một sau xuống núi, gió thổi vi vu, trong rừng, có tiếng chim muông, lại càng lộ rõ sự yên ẳng vô cùng.

Cho dù từ trên bản đồ địa hình biết Ngự Thú Viên rất lớn, nhưng khi hai người cưỡi ngựa tốt, lẻn vào Ngự Thú Viên, trong lòng Thương Mai vẫn là rất sửng sốt.

Nơi các nàng đứng, là cửa phía tây của Ngự Thú Viên, hai bên là hai bức tường bao quanh vững chắc, chỉ là bức tường bao quanh này đã khí thế ngút ngàn như này, đi vào được sao?

Tần Châu đem cô bay lên, rơi xuống ở trên nóc ngói lưu ly, ánh trăng rất đẹp, nhìn rất rõ, chỉ thấy ngói lưu ly tầng tầng lớp lớp, cửa sổ đỏ ẩn ẩn hiện hiện, cây cối xum xuê, trong viện cung điện không nói, chính là viện tử đập vào tâm mắt, vô số kỳ trân dị thảo, hương hoa từng cơn thỏng qua, hít thở sâu một hơi, liền khiến người ta cảm thấy tinh thần thư thái.

“Mồ hôi xương máu của dân!" Thương Mai rất kinh ngạc, không kìm được nói một câu.

“Ngươi không biết khinh công, ở nơi này đợi bản tướng, bản tướng đi thăm dò tuần tra và vị trí đứng trước.” Tần Châu mới đem cô lên, liền biết cô không biết khinh công, nếu đi theo nàng ta thì bước chân không thể nhẹ nhàng được, thị vệ của nơi này, đều là cao thủ đại nội, hơi không cẩn thận thì sẽ bị người ta phát hiện.

Thương Mai ngồi trên mái ngói: “Được, ta ở đây đợi ngươi, ngươi cẩn thận.”

Tần Châu ừm một tiếng, như chim yến nhún nhảy bay đi, rơi xuống ở một tòa cung điện khác, sau đó, liền như con chuồn chuồn đạp nước nhún nhảy, lát sau thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngự Thú Viên rộng lớn, buổi tối không hê tối đi, bởi vì bất luận là trong vườn hay trước cung điện đều treo đèn lồng, ánh sáng tuy không quá sáng, lại có thể thu trọn mọi thứ vào mắt, ở dưới ngọn đèn nhu hòa, tất cả thứ này lại lộ vẻ vô cùng yên ắng, đẹp đẽ, khi thế ngút ngàn đều phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ.

Thương Mai từng quản lý sổ sách ở trong cung của Đại Chu, biết những khoản chi này thật sự không nhỏ, cô không khỏi cảm thán, khoản ngân lượng này, nếu dùng trên người nạn dân thì tốt biết bao.

Có thị vệ tuần tra tới, Thương Mai cúi xuống, nhìn thấy có hai mươi thị vệ đi tuần tra, trong tay cầm đuốc, trên eo có bội kiếm, khi tuân tra một tay cầm đuốc, một tay để trên bội kiếm trên eo, rất cảnh giác.

Hai mươi ngọn đuốc lập tức chiếu sáng cả viện, hành lang bên cạnh viện, khắc rồng vẽ phượng trên cây cột rõ ràng vô cùng.

Những thị vệ này tuy có mười mấy người, nhưng bước chân rất nhẹ, có thể thấy thật sự đều là cao thủ của đại nội.

Tốp người này vừa đi qua không đến 15 phút, lại có một tốp tuần tra khác đi tới, Thương Mai cẩn thận nhìn, vã là hai mười người vừa rồi.

Xem ra, mười mấy người này chỉ phụ trách tuần tra của nơi này, nơi này không quan trọng như cung uyển, kho tài vật đều không ở bên này, tuần tra vẫn cẩn mật như vậy, nơi khác sợ là càng cẩn mật hơn.

Thương Mai lo lắng Tần Châu bị phát hiện, có điều thấy khinh công của nàng ta vừa rồi xuất chúng như vậy, hơn nữa nàng ta là người thông minh cảnh giác, chắc có thể ứng phó được.

Trôi qua khoảng hơn một canh giờ, Thương Mai mới nhìn thấy đằng xa có một điểm đen nhún nhảy, điểm đen càng lúc càng gần, nhìn kỹ, là Tần Châu.

Tần Châu khi dừng ở trên mái, là cả phần bụng dán vào mái ngói, không có phát ra một chút âm thanh nào.

Tần Châu vừa trở lại, đội tuần tra vừa rồi lại đến.

Hai người đều không lên tiếng, nín hô hấp, đợi đội tuần tra đi qua rồi, Tần Châu mới nói: “Đi, đến kho thuốc.”

Tần Châu nắm cổ tay của cô, vận khí, hai người như chim bay lên, Thương Mai tuy không biết khinh công, nhưng nàng ta mang rất tốt, Thương Mai chỉ cần khống chế mình lúc tiếp đất, cố gắng nhẹ nhàng.

Bên phía kho thuốc, chỉ có mấy người tuần tra, hai người trốn sau gốc cây to, đợi sau khi người của đội tuần tra đi qua, mới bay nhanh qua.

Tần Châu canh ở cửa, đè thấp giọng nói: “Ngươi nhanh đi vào, bản tướng ở đây trông chừng.”

Thương Mai ngoảnh đầu nhìn, thấy nàng ta nấp ở sau cây cột, vừa hay là điểm mù của đội tuần tra, bèn nói: “Được.”

Cô lấy ra con dao, cạy khóa cửa, cạch một tiếng mở rồi.

Tần Châu liếc nhìn cô, trong lòng nói: Trò trộm cắp này ngược lại biết.

Đọc truyện chữ Full