TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 679: Dự định của lạc thân vương

Thiên Cơ Tử hơi lúng túng đi ra ngoài, ở cửa ra vào, tự tát hai phát thật mạnh lên má mình: “Xem ngươi giống thứ gì vậy? Như một tên ngốc mới biết yêu vậy, nói chuyện cũng không lưu loát, động một chút là đỏ mặt, ngươi đỏ cái gì chứ? Mất mặt, mất mặt!”

Hắn ta sải bước đi, đang muốn xuống bậc thềm, lại nhìn thấy một khuôn mặt nghênh ngang lắc lư trước mặt mình, hắn ta giật nảy mình, nhìn thẳng người đó, tức giận nói: “Ngươi ở đây làm gì?”

Tôn Dương chống hông, vành mắt đen sì lộ ra, nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Tiên sinh ngài bị trúng tà sao? Đầu tiên là tự đánh mình một phát tát, sau đó còn nói mình mới biết yêu, người coi trọng ai vậy?”

“Nói bậy nói bạ!” Thiên Cơ Tử chợt quay đầu liếc nhìn, sau đó che miệng hắn ta rồi kéo hắn ta xuống: “Nhưng không được phép nói bậy, tại hạ chưa từng nói như vậy.”

Tôn Dương a á kêu đau, trước đó bị ám vệ bên người công chúa đánh một trận, bây giờ cơ thể vẫn còn đau nhức, nào chịu được đẩy loạn như vậy?

“Tiên sinh ngài thất thố rồi!” Tôn Dương vịn vào thân cây, giữ một khoảng cách với Thiên Cơ Tử: “Đừng đến đây, trước đây ngài nói chuyện đều không thở mạnh, hôm nay còn giơ tay đẩy ra, ngài mới biết yêu cũng không thể thế này được.”

“Im miệng!” Thiên Cơ Tử tức giận trừng mắt lườm hắn ta: “Ta mới nói là, đậu nành hôm nay mới mua cho công chúa ở trong phòng bếp đã nở rồi, có thể nấu, công chúa thích ăn.”

“Ta? Tiên sinh vẫn luôn xưng là tại hạ!” Tôn Dương lại càng cảm thấy hắn ta kỳ lạ: “Đậu nành nở? Đừng ức hiếp thuộc hạ không có học vấn, thuộc hạ biết đậu nành không cần nở cũng có thể nấu.”

Thiên Cơ Tử bước nhanh về phía trước: “Không muốn nói chuyện với ngươi.”

Tôn Dương khập khiễng đuổi theo: “Nói một chút coi, nói một chút thôi, nói xem sao bây giờ đậu nành của ngài mới nở chứ? Ngài cũng hơn ba mươi rồi, trước đó đậu nành của ngài cũng chưa từng nở sao? Trước đây ngài là người oai phong bản lĩnh nhường nào, thuộc hạ không tin đậu nành của ngài chưa từng nở đâu.”

“Ngươi còn nói, ta xé nát miệng của ngươi!”

Trong lòng, An công chúa lặng lẽ nghe tiếng bên ngoài, thính lực của nàng ta vẫn luôn rất tốt.

Nàng ta cong môi, lạnh nhạt cười, sau đó nụ cười lạnh nhạt này dần dần trở lên ấm áp.

Thiên Cơ Tử…

Thật ra, nếu như ngươi vẫn luôn lẻ loi một mình chiến đấu, ngươi sẽ đặc biệt khát vọng có người có thể đứng bên cạnh ngươi, nói với ngươi rằng đừng sợ, chuyện gì ta cũng sẽ giải quyết ổn thỏa giúp ngươi.

Nếu có người nói với ngươi như vậy, chắc chắn trái tim ngươi sẽ chìm đắm, đặc biệt là, người kia còn rất đẹp trai.

Thiên Cơ Tử tống cổ con ruồi Tôn Dương khiến người ta chán ghét này đi xong, chỉnh lại trang phục, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, lúc này mới gõ cửa thư phòng.

Mới vừa đi vào đã thấy Lạc Thân vương viết xong một bức thư, thấy hắn ta tiến vào, nói: “Ngươi cho người thúc ngựa ngày đêm mau chóng đưa phong thư này đến Kinh Đô báo với hoàng huynh, nói bản vương sẽ dốc sức giúp đỡ, ít ngày nữa sẽ xuất quân tiến về phía bắc.”

“Vương gia…” Thiên Cơ Tử khẽ giật mình.

Lạc Thân vương nói: “Tiên sinh chỉ cần làm theo.”

Sau đó, hắn ta lấy ra một phòng thư khác đưa cho Thiên Cơ Tử: “Phong thư này là đưa cho Mộ Dung Khanh, bảo hắn dốc hết sức cứu Tần Châu, sau đưa đưa Tần Châu đến Đại Chu, trong vòng nửa năm không cần trở về.”

Thiên Cơ Tử lại không được rõ ràng: “Vương gia, ngài muốn làm gì? Thật sự dẫn bình quay lại?”

“Không sai.” Lạc Thân vương cười lạnh, đáy mắt lộ vẻ sắc bén: “Bản vương cũng nên tính toán rõ ràng mối hận cướp vợ giết con với hắn rồi.”

Đáy lòng Thiên Cơ Tử đang lên kích động: “Vương gia định làm gì?”

Lạc Thân vương đi xuống nói: “Không phải hắn ta vẫn luôn muốn binh mã của Tần Châu sao? Nhưng nếu như Tần Châu còn sống, hắn ta không thể điều động những người này được, lão thái thái Tần gia có thể điều động một số thuộc hạ cũ, nhưng dù sao cũng không nhiều thuộc hạ cũ lắm, vì vậy Tần Châu rời đi, mấy trăm nghìn binh mã này cũng để đó không dùng được, hắn ta chỉ có thể nhìn mà không thể động, binh mã duy nhất mà hắn ta có thể điều động chính là hơn mười nghìn vệ binh phòng bị Kinh Đô và cấm quân, chỉ có điều, những người này cộng lại cũng không đến bốn mươi nghìn người. Bản vương dẫn đầu một trăm lăm mươi nghìn binh mã trở về, Kinh Đô sẽ nằm trong lòng bàn tay bản vương, trước tiên bản vương giả vờ dụ lấy lòng tin của hắn ta và Tần lão phu nhân, sau đó từ từ vạch trần bộ mặt thật của hắn ta, bản vương tính toán, chắc hẳn nửa năm là đủ rồi.”

Khuôn mặt Thiên Cơ Tử lộ ra vui cười: “Hay cho một chiêu đóng cửa đánh chó, tại hạ hiểu rõ rồi, phong thư này chính là để cho hắn ta yên tâm, cho dù Tần Châu mất tích cũng không cần xuất chiêu lung tung, để Mộ Dung Khanh có thể thuận lợi mang Tần Châu rời đi, bởi vì Vương gia đã dẫn binh đến, tất cả đều phải chờ Vương gia đến rồi lại bàn bạc kỹ hơn.”

“Đây là thứ nhất, thứ hai, bản vương sợ hắn tức nước vỡ bờ, gây bất lợi cho Sở Nguyệt.”

Hắn ta khẽ thở dài: “Thật ra, sao bản vương lại không biết Sở Nguyệt là lựa chọn làm Hoàng đế tốt nhất chứ? Chỉ là, trước đó hiểu nhầm hắn ta giết cha đoạt quyền nên mới có thành kiến với hắn ta, bây giờ tất cả hiểu nhầm đều đã xóa bỏ, người thúc thúc như bản vương đây vẫn hi vọng có thể giúp hắn ta một tay.”

Thiên Cơ Tử gật đầu, nhưng chợt nhớ đến một người: “Vậy Thái tử thì sao? Vương gia định xử lý Thái tử như thế nào?”

Lạc Thân vương ngẫm nghĩ: “Dù sao hắn ta và bản vương cũng là chú cháu, phụ thân của hắn ta phạm sai lầm không liên quan đến hắn ta, vốn là ruột thịt, bản vương muốn cho hắn ta năm nghìn người, để hắn ta tự lập môn hộ ở Đông Hải.”

Lạc Thân vương cũng không biết quyết định này chính là thả hổ về rừng, ở Đông Hải, người Thái tử vốn tầm thường không có chí tiến thủ này lại được người có tài giúp đỡ, chỉ mấy năm đã tập hợp được một nhóm người, giết về Kinh Đô.

“Được, tại hạ lập tức sai người thúc ngựa ngày đêm đến Kinh Đô, tin rằng hai ngày là đến.”

“Đưa thư cho Mộ Dung Khanh trước, một ngày sau rồi đưa cho Sở Kính.”

“Vâng!” Thiên Cơ Tử chắp tay cáo lui.

Lạc Thân vương nhìn Thiên Cơ Tử rời đi, ánh mắt từ từ quay lại, lặng lẽ nhìn chén canh trên bàn đọc sách.

Rất lâu sau, hắn ta gọi người tiến vào.

“Vương gia, có dặn dò gì?” Tôn Dương khập khiễng đi vào hỏi.

Lạc Thân vương đi về chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống lại nhìn thấy sắc mặt đặc sắc kia của Tôn Dương, kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Tôn Dương ngượng ngùng nói: “Thuộc hạ, không cẩn thận đắc tội với người bên cạnh công chúa, bị đánh.”

“Đáng đời!” Lạc Thân vương cười nói.

Tôn Dương không phục nhìn Lạc Thân vương: “Vương gia cũng không biết chuyện gì, sao đã nói là thuộc hạ đáng đời rồi?”

“Người ta cũng không thể vô duyên vô cớ đánh ngươi một trận chứ? Được rồi, ngươi nói thử xem, vì sao người ta đánh ngươi? Bản vương phân xử cho ngươi.”

Tôn Dương chậm rãi liếc nhìn hắn ta, nào có thể nói ra chuyện này chứ? Cũng không thể nói rằng hắn ta cố ý đi chọc giận An công chúa?

Sờ sờ đầu, hắn ta ngượng ngùng nói: “Là thuộc hạ ngu dốt, nói sai rồi.”

Lạc Thân vương hừ một tiếng: “Coi như ngươi vẫn tự biết lấy mình!”

Tôn Dương hỏi: “Vương gia cho gọi thuộc hạ có dặn dò gì?”

“Ngươi điều tra ít việc giúp bản vương!” Lạc Thân vương thản nhiên nói.

“Mời Vương gia nói!”

Lạc Thân vương đưa tay vén nắp chén lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Nhìn xem mấy ngày nay, bên phía Dương trắc phi có qua lại với người nào ngoài phủ hay không.”

Tôn Dương khẽ giật mình: “Vương gia…”

“Đi đi, đừng hỏi nhiều, miệng của ngươi dùng để ăn là được rồi, cái khác, một câu cũng không được phép hỏi nhiều.” Lạc Thân vương lườm hắn ta.

“Thuộc hạ muốn hỏi là theo dõi Đại Dương trắc phi hay là Tiểu Dương trắc phi?”

“Đều theo dõi kỹ càng cả hai, phái thêm mấy người, nhất định phải nhẹ nhàng cẩn thận, không được để lại bất kỳ dấu vết nào.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!” Nét mặt Tôn Dương nghiêm túc, nhận lệnh rời đi.

Đọc truyện chữ Full