TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 777

CHƯƠNG 777: THẦN QUỶ KHÓ PHÂN BIỆT

Linh Lợi thấy cô tự trách bản thân mình như vậy thì không kìm được, nói: “Vương phi, người không thể mất bình tĩnh được, người nghĩ xem, liệu Hoàng Thượng là muốn người chữa bệnh cho Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng chỉ muốn ép Vương gia tạo phản mà thôi.”

“Có ý gì vậy?” Thương Mai đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tỏ rõ vẻ sợ hãi.

“Biết đêm đó Vương gia vào cung, Hoàng Thượng đã nói gì với người không?”

“Ngươi biết? Vì sao ngươi không nói cho ta hả?” Thương Mai tức giận run người, cô không ngờ rằng Linh Lợi cũng giấu cô.

Nhập từ khóa tìm kiếm…

Linh Lợi ngoan ngoãn đáp: “Bởi vì dù nói với người thì cũng không có cách nào cả, chi bằng đừng để người lo lắng thì hơn.”

“Ngươi nói đi, nói đi, rốt cục hôm đó tên Hoàng đế chó má đó nói gì với lão Thất hả?” Thương Mai tức giận, thở hổn hển, nói.

Linh Lợi nói: “Thật ra người bảo ta đi tìm chủ nhân để hỏi chuyện vào cung, đúng lúc đó Vương gia đang ở phủ Thái úy, Vương gia nghe tin người đang tìm hiểu chuyện này thì đã nói cho ta biết mọi chuyện, cũng dặn ta tương kế tựu kế, bảo người đi tìm An Thân Vương để tìm hiểu mọi chuyện, nhưng trên thực tế thì là muốn lừa người rời đi.”

Nàng ta ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của Thương Mai, nói tiếp: “Ngày hôm đó, khi Vương gia vào trong cung, Hoàng thượng muốn Vương gia bỏ cái thai trong bụng người đi, sau đó bỏ người, sau đó uống thuốc vô sinh. Sau đó, An Thân Vương vào cung tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho ông hai lựa chọn, đầu tiên là giết Nhiếp Chính Vương, thứ hai là giết người, sau đó ép Vương gia uống thuốc vô sinh.”

Thương Mai không ngờ rằng Hoàng đế lại làm như vậy, có phải là hắn đã quá nôn nóng rồi không? Lão Thất và cô mới lập công quay về bao lâu chứ? Hắn không cho cô và lão Thất sống yên ổn được vài ngày hay sao?

Chẳng trách sau khi từ trong cung quay về, lão Thất sống chết cũng không chịu cho cô vào trong cung.

Thế nhưng… “Ta không rõ, vì sao Hoàng Thượng lại muốn giết ta? Chẳng phải hắn muốn ta chữa bệnh cho hắn sao?” Thương Mai thực sự không thể hiểu được, nếu như không phải vì mục đích này, Hoàng Thượng đã không cần phải vì danh tiếng của hắn, cứ để mặc cho người đời hiểu cô là hồ ly tinh có phải là tốt hơn không?

Linh Lợi lạnh lùng nói: “Nếu hắn không thi ân thì sao có thể bàn điều kiện với Vương gia được? Không phải là với Nhiếp Chính Vương mà là với An Thân Vương, An Thân Vương luôn coi người là con gái của Huyện chúa, có tình cảm đặc biệt với người.”

“Vậy thì càng lạ hơn, nếu như thi ân cho An Thân Vương vậy thì vì sao lại cho An Thân Vương hai lựa chọn, muốn ông ta giết ta?”

“Bởi vì hắn biết An Thân Vương sẽ không lựa chọn giết người.” Linh Lợi đáp.

“Chẳng lẽ Hoàng Thượng cho rằng An Thân Vương thà giết em trai ruột là lão Thất thì cũng bảo vệ ta sao?” Thương Mai cảm thấy chuyện này không thể nào, Hoàng đế sẽ không nghĩ như vậy đâu.

Linh Lợi ngẩn ra: “Chuyện này… chuyện này ta cũng không hiểu thấu.”

Trong đầu Thương Mai lo lắng vô cùng, đủ các khả năng xuất hiện ở trong đầu, chuyện này chắc chắn có điểm gì đó rất kỳ quái, nhất định là vậy!

Chắc chắn là Hoàng Thượng ép bọn họ tạo phản.

Nhưng chắc chắn Hoàng Thượng cũng biết bọn họ không chỉ có đường tạo phản, còn có thể bỏ trốn.

Nhưng nếu trốn thì nhất định phải cứu mẫu thân ra trước.

Nhưng Hoàng Thượng đã nghĩ tới bước này thì chắc chắn Hi Vi Cung sẽ được phòng vệ nghiêm ngặt hơn xưa.

Nói không chừng sẽ được bố trí cạm bẫy gì đó, chờ lão Thất chui đầu vào chỗ chết.

Hoàng đế ép lão Thất tạo phản là vì muốn danh chính ngôn thuận giết chết lão Thất.

Nhưng hắn cũng có thể danh không chính ngôn không thuận giết lão Thất, dù sao hiện giờ hắn đã không cần thể diện nữa rồi, còn cần phải có một câu trả lời cho người trong thiên hạ nữa sao.

Hắn hao tâm tổn sức, thậm chí không tiếc thương vong binh tướng cũng ép lão Thất tạo phản, vậy mục đích của hắn là gì?

Thương Mai nghĩ tới mức sắp nổ đầu cũng không thể tìm được nguyên nhân.

Trừ khi… trừ khi mục đích của hắn không phải là giết lão Thất mà là bắt lấy lão Thất để uy hiếp ai đó. Uy hiếp ai nhỉ? Cô sao?

Không đâu, cô không đáng để Hoàng đế phải tốn công tốn sức như vậy, trước đó cô cũng đã nói với Hoàng đế rồi, cô không thể cứu mạng hắn được, bởi vậy giá trị lợi dụng của cô không cao.

Đúng rồi, ai có thể cứu mạng hắn, hơn nữa còn quan tâm tới lão Thất thì hắn sẽ uy hiếp người đó.

Bây giờ dù nhìn khắp thiên hạ, ngoài Ôn Ý đại phu và An Nhiên lão vương gia ra thì còn có ai cứu được hắn nhỉ?

Trong đầu Thương Mai xuất hiện một cái tên, Thái Hoàng Thái hậu Long Triển Nhan!

Khi Thương Mai đang suy tính hết tốc độ thì có một người lặng lẽ đi tới.

Cô ngẩng đầu lên, vội vàng đứng dậy chào: “Chào lão vương gia.”

“Ừm, đang nghĩ gì vậy?” Lão vương gia râu tóc bạc phơ đi tới, sau khi ngồi xuống thì từ tốn hỏi.

Thương Mai đáp: “Ta đang nghĩ dụng ý thật sự của Hoàng đế.”

An Nhiên lão vương gia nhìn cô, “Vậy ngươi đã nghĩ ra chưa?”

Thương Mai nhìn ông, thốt lên: “Lão tổ tông?”

An Nhiên lão vương gia gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, chính là lão tổ tông.”

Linh Lợi khẽ giật mình: “Lão tổ tông? Vì sao chứ? Nhưng Vương phi nghĩ tới điểm này sao chủ nhân và Vương gia lại không nghĩ đến?”

“Bởi vì bọn họ là người trong cuộc nên mơ hồ, Hoàng thượng uy hiếp Vương gia, dưới cơn giận dữ sao Vương gia có thể nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng Vương gia có thể nghĩ tới việc Hoàng đế muốn ép người tạo phản thì đã xem như là rất tỉnh táo rồi.”

Linh Lợi không hiểu rõ: “Thái Hoàng Thái hậu quay trở về rồi, chẳng lẽ bà ấy sẽ giúp hắn đối phó với Vương gia và Vương phi sao?”

“Không đâu.”

“Vậy vì sao hắn lại muốn ép Thái Hoàng Thái hậu trở về?” Linh Lợi hỏi.

An Nhiên lão vương gia thở dài một tiếng: “Bởi vì chỉ có lão tổ tông mới cứu được tính mạng của hắn.”

Quả nhiên là vậy.

Khi nhận được lời khẳng định đó, Thương Mai cảm thấy thoải mái hơn.

Hoàng đế chắc chắn biết lão tổ tông quan tâm tới lão Thất, vậy nên hắn sẽ chỉ bắt lão Thất lại thôi chứ không tổn thương tới lão Thất đâu.

“Tôn Phương Nhi và Lâm Lâm đâu rồi? Ta muốn gặp bọn họ.” Thương Mai nói.

Ở trong kinh thành, tất cả đều như bình thường.

Vừa mới bình lặng nhưng có lúc lại nổi sóng gió, bầu trời có khi gió cuộn mây bay, cũng có khi trời đất u ám.

Từ khi Hoàng đế ban phủ đệ cho Nam Hoài Vương, rảnh rỗi là hắn sẽ đi giám sát, ngắm phủ đệ của mình được tu sửa lại.

Ánh tà dương như máu, có từng đàn diều hâu bay vòng trên trời, điều này khiến hoàng hôn thêm phần tịch liêu.

Địa thế của phủ Nam Hoài Vương mới này khá cao, khi đứng đón gió trên đỉnh đài hoàn hảo không một khuyết điểm kia, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều người, nhìn thấy khói bếp đang lượn lờ bốc lên, thấy nhà nhà đốt đèn, cảnh vật từ từ sáng lên.

Nam Hoài Vương đau lòng vô cùng.

Đó là nỗi đau thèm muốn nhưng không có được.

Đời này hắn chưa từng có được thứ mà mình mong muốn.

Không lâu trước là tình thương của phụ hoàng, sau đó là sự dịu dàng của Nhu Dao, sau đó là hoàng vị, hắn muốn thì đều không có được.

Nhưng người kia lại dễ dàng có được ba điều này, nhưng hắn không quan tâm.

Phụ hoàng yêu thương đối phương, hắn cảm thấy bình thường.

Nhu Dao thích đối phương, hắn làm như không thấy.

Hoàng vị mà hắn từng đưa tay ra là lấy được nhưng hắn không thèm, vứt bỏ đi. Nhưng điều đáng hận chính là cho dù hắn không cần thì cũng không thể để người đệ đệ này đạt được.

Ghostery blocked comments powered by Facebook Connect.

Hắn dùng hết sức để tranh đoạt, nhưng hiện giờ hai tay trống trơn, ngay cả Nam Quốc cũng sắp trở thành vật trong tay đối phương rồi.

Vì sao cùng là con cháu nhà Mộ Dung nhưng vận mệnh lại khác nhau một trời một vực như vậy?

Hắn không cam lòng!

“Vương gia, đêm nay Mộ Dung Khanh sẽ hành động.” Thương Khâu đi tới bên cạnh hắn, nói nhỏ.

Gió thổi qua, thổi bay áo choàng của hắn, hắn tùy tiện nở nụ cười ác độc: “Tốt, tốt lắm, dù sao vũng nước này đã đục ngầu rồi, chúng ta quấy cho đục thêm chút nữa, để cho người khác cảm thấy quỷ thần khó phân biệt luôn.”

“Tại hạ bấm ngón tay tính toán rồi, chắc hẳn Tôn Phương Nhi vẫn chưa chết, vậy nên Đồng mệnh cổ còn giải được.”

Nam Hoài Vương lắc đầu, bờ môi mỏng nhếch lên, liên tiếp nói ra những lời ác độc: “Không quan trọng, giải được hay không cũng không vội, bản vương đâu có ý định lấy mạng hắn, chỉ muốn cầm trên tay, đùa giỡn một hồi, tra tấn một hồi mới hay.”

Đọc truyện chữ Full