CHƯƠNG 878: TẠI SAO LẠI TRÚNG CỔ
Miêu Cương mà Thương Mai biết, là khu vực thuộc tây nam nước T, Miêu Cương có vài tỉnh.
Nhưng, Miêu Cương của Đại Chu lại chỉ là một khu vực nhỏ.
Hoặc là nói, khu vực Miêu Cương rất rộng, nhưng nơi có người ở lại ít, nửa Kinh Thành lớn như vậy, mấy ngàn người sống vô cùng um tùm, gần như là vây với nhau ở một chỗ.
Khu vực Miêu Cương, có dãy núi nhấp nhô triền miên, có rừng rậm um tùm, vài con suối nhỏ ngoằng ngoèo chảy ra từ trong núi, phong cảnh vô cùng mỹ lệ.
Nhưng, chỗ có người sống ở Miêu Cương nằm ở trên núi cao, nơi đó quanh năm chướng khí trải dài, người ngoài gần như khó mà vào được.
Trừ phi, có người Miêu Cương đến tiếp ứng, sau đó uống thuốc giải trừ chướng khí.
Lộ trình sáu ngày, đám người Thương Mai dùng đến hơn bảy ngày, đến buổi sáng ngày thứ tám mới leo đến lưng chừng núi.
Từ lưng chừng núi nhìn lên, chỉ thấy mây mù dăng lối, vẻ đẹp hệt như tiên cảnh.
Thương Mai dựa ở trước một gốc cây cổ, thở hổn thở hển.
Cho dù không phải đang mang thai thì leo một ngọn núi dốc đứng như vậy cũng là vô cùng tốn sức với cơ thể, chứ đừng nói là bây giờ đang vác cả cái bụng to.
Đao lão đại rất lo lắng: “Nghỉ ngơi thêm chút đi.”
Thương Mai biết mình thật sự không chịu nổi, nhưng cũng không có lập tức ngồi xuống, thở vài hơi, đợi hơi thở thuận hơn chút rồi, mới từ từ ngồi trên tảng đá.
Ngô Yến Tổ đưa túi nước da bò tới: “Uống chút nước đi.”
Thương Mai nhận lấy, chậm rãi mà uống, liên tục uống mấy ngụm nhỏ.
Đao lão đại nói: “Vương phi, người uống mạnh vào mới giải khát được.”
Ngô Yến Tổ nói: “Ngươi hiểu cái gì? Sư phụ lúc này còn chưa thuận khí lại, uống mạnh vào bị sặc thì làm sao?”
Đao lão đại cười ngượng: “Là vậy à? Các người làm đại phu thì biết nhiều, bình thường ta uống nước đều uống ngụm lớn.”
“Cảm thấy thế nào?” Ngô Yến Tổ quan tâm mà hỏi Thương Mai.
Thương Mai nói: “Không sao, nghỉ ngơi một chút là có thể đi tiếp rồi.”
Ngô Yến Tổ nói: “Nếu như không khoẻ thì phải nói ra ngay.”
Ông ta nhìn lên núi: “Chúng ta đi bộ chậm, còn phải đi khoảng một canh giờ nữa.”
Đao lão đại thắc mắc mà nói: “Người của Miêu Cương đều biết Vương phi chúng ta tới chữa bệnh, tại sao còn chưa xuống tiếp ứng chứ?”
“Uống thuốc trước, lát nữa đi vào dãy núi chướng khí rồi.” Ngô Yến Tổ móc đan dược ra, ba người cùng uống.
Sau khi uống thuốc xong, nghỉ ngơi một hồi, rồi lại bắt đầu lên đường.
Thể lực của Thương Mai từ từ không chịu được nữa, gian nan lắm mới đi được một bước, tim đập rất nhanh, đau đầu, chảy nước mũi, hô hấp rất khó.
Thiếu oxy rồi.
Thương Mai thở nhỏ thở nhẹ, điều tiết hơi thở, cố gắng kìm nén đi sự không khoẻ.
“Vương Phi, đi được không?” Đao lão đại lo lắng mà hỏi.
Thương Mai dựa vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch cực kỳ: “Haiz, thể chất ta thật quá tệ rồi.”
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, sau khi mặt trời xuống, trong núi sẽ lạnh, sư phụ, hay là ta và Tiểu Đao khiêng người lên.”
Cõng thì không được rồi, bụng lớn như vậy, cõng sẽ đụng đến bụng.
Đao lão đại nghe vậy, không nói không rằng mà lấy đao ra chém loạn xạ ở giữa núi.
Mười cây gỗ to bằng cánh tay, từng sợi dây leo rắn chắc, cột bó gỗ lại thành một cái ghế dài, lưng dựa hay tay vịn đều được cột vào, hai bên mỗi bên được xuyên qua một cây gỗ rất dài, tuy đơn giản nhưng nhìn vô cùng kiên cố.
Đao lão đại dìu Thương Mai ngồi lên, để Ngô Yến Tổ khiêng ở đằng trước, hắn thì ở sau.
Bởi vì là lên núi, trọng lượng đương nhiên sẽ đè ra phía sau, Ngô Yến Tổ khiêng ở đằng trước là vô cùng nhẹ.
Suy cho cùng cũng là người trẻ, khiêng một thai phụ có trọng lượng nhẹ như Thương Mai, thì vẫn có thể đi như bay ở trên núi.
Cuối cùng cũng vượt qua vùng chướng khí, vào đến một bình cốc.
Một con suối nhỏ ngăn cách khu dân cư và rừng rậm, con suối rộng khoảng ba trượng, nói nghiêm túc thì có thể gọi là sông rồi.
Nước sông chảy vô cùng khoan khoái, bởi vì được chảy từ trên núi cao, nên dòng thuỷ lưu tương đối gấp gáp.
Trên dòng sông có bắt một cây cầu độc mộc, ở đối diện cây cầu có vài nam tử trẻ tuổi, mặc áo vải thô màu đen, nhưng chiếc áo được thêu thùa rất nhiều, nhìn xa xa đã cảm thấy thêu thùa rất tinh xảo.
Trong mấy nam tử trẻ tuổi đó, có một nữ nhân tóc bạc, mặc áo màu xanh, chiếc áo đơn giản không có thêu thùa và hoa văn, búi tóc cao, trên búi tóc cao có đội một mũ quan bằng bạc, một cây châm bạc xuyên qua mũ quan.
Đôi mắt bà ta cong cong, khuôn mặt hiền từ, nhìn mái tóc thì chắc đã 70 tuổi rồi, nhưng làn da bà ta láng mịn, khoé mắt có nếp nhăn như đuôi cá, bà ta nở nụ cười, nếp nhăn đó vậy mà lại khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ hiền hoà.
Thương Mai vội nói: “Mau để ta xuống.”
Nhưng Ngô Yến Tổ lại nói: “Khiêng qua đó đi, cây cầu độc mộc này khó đi.”
Nói xong, hai người liền đi qua cây cầu độc mộc, Thương Mai nhìn dòng sông chảy xiết bên dưới, đầu óc choáng váng, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp.
Sau khi xuống đất, cô gần như là đứng không vững.
Ngô Yến Tổ nhanh chóng dìu lấy cô, nhìn bà bà tóc bạc đó: “Bà bà, bọn ta đến rồi.”
Bà bà tóc bạc nở nụ cười, nhìn Thương Mai.
Thương Mai cố gắng thi lễ: “Tham kiến bà bà, xin bà bà dẫn đường.”
Cô cảm thấy, vị bà bà này và mấy nam tử trẻ tuổi này chắc là đến đón bọn họ vào thôn.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” Bà bà tóc bạc lên tiếng hỏi thăm, thanh âm rất nhu hoà.
Thương Mai nói: “Tạ bà bà quan tâm, đi đường tuy mệt một chút nhưng vẫn gắng gượng được.”
Cô vừa nói xong thì lại choáng váng mặt mày, cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Bà bà tóc bạc một tay đỡ lấy cô: “Ngươi đã trúng Đồng mệnh cổ, người là mẫu cổ, tử cổ chết rồi.”
Thương Mai ngạc nhiên: “Cái này….cái này không thể nào.”
Cô trúng cổ từ khi nào?
Bà bà tóc bạc không trả lời, bảo Ngô Yến Tổ và Đao lão đại dìu cô vào thôn.
Những ngôi nhà ở đây nối tiếp nhau, đều được xây dựng bằng gỗ, nhưng những công trình kiến trúc này tuyệt đối không hề đơn giản, ngược lại còn rất đẹp.
Ở bên ngoài nhìn thì thấy căn nhà rất nhỏ, nhưng sau khi đi vào thì lại cảm thấy vô cùng rộng rãi sáng sủa.
Bà bà tóc bạc bảo Ngô Yến Tổ dìu cô lên trên giường ở trong nhà, sau đó ngồi ở bên giường chẩn mạch cho cô.
“Bà bà, thế nào?” Ngô Yến Tổ hỏi.
Thương Mai nhìn Ngô Yến Tổ một cái, ông ta hình như có quen với bà bà tóc bạc này.
“Thời gian sắp tới rồi, bảy ngày sau khi tử cổ chết, mẫu cổ sẽ chết, ngày thứ hai sau khi các người rời kinh thì tử cổ đã chết rồi.”
Bà bà tóc bạc nói.
Thương Mai vẫn không thể tin: “Tử cổ là ai?”
Bà bà tóc bạc nhìn cô: “Hoàng đế Đại Chu.”
Thương Mai chấn kinh mà không nói nên lời, chỉ nhìn bà bà tóc bạc, đôi mắt bà ta sâu thẳm, nhìn không thấy đáy hệt như biển lớn, cũng không nhìn thấy điểm cuối.
“Ngươi trúng cổ khi nào thì lão thân không biết, nhưng ngươi có thể nhớ lại một chút xem, có ăn qua một loại thực vật nào tanh ngọt không, cổ trùng của Đồng mệnh cổ có thể thêm vào đồ ăn ngọt, che đi mùi tanh của nó, nếu như ăn cùng đồ ăn ngọt thì cổ trùng sẽ đặc biệt đầy sức sống, có thể nhanh chóng phát sinh hiệu quả.”
Thương Mai cố gắng nhớ lại, khoảng thời gian này, cô đã ăn qua không ít đồ ngọt, nhưng ở trong phủ chắc là không ai hạ cổ với cô đâu, không lẽ bên trong phủ có gian tế mà chưa tra ra được?
Cô đột nhiên nhớ đến đêm trước khi Tráng Tráng thành thân một ngày, Tập Thái phi lệnh người đưa đồ ăn ngọt đến, lúc ăn, cũng cảm thấy có chút mùi vị không đúng lắm, nhưng lúc đó mình vẫn đang trong thời kỳ phản ứng mang thai, nên không để ý.
Là Tập Thái phi?