Khi những ngón tay mát lạnh chạm vào thân thể cô, trong phút chốc Đường Thi cảm thấy cả người mình như bị thiêu đốt, những chuyện sau đó xảy ra cô còn chưa kịp ý thức được thì đã trở nên khó kiểm soát rồi.
Ngay lập tức Phó Mộ Chung siết chặt ngón tay đang đặt bên người mình, ôm Đường Thi đặt vào bồn tắm, dòng nước mát lạnh lập tức kích thích làn da của cô, vì vậy cũng giúp cô lấy lại tỉnh táo hơn một chút.
Thế nhưng... cũng chẳng thấm vào đâu cả.
cập nhật nhanh nhất.
Ở bên kia, Bạc Dạ vừa cùng đối tác bàn bạc xong anh đang đi xuống hầm để xe, thì nhìn thấy Từ Hiển Thiên đang lém la lém lét đi loanh quanh trong hầm để xe, anh vô thức hỏi: “Người này là ai vậy? Trông anh ta có chút quen quen."
"Đó là con trai của Ông Từ kinh doanh đá quý." Đối tác làm ăn bên cạnh Bạc Dạ nói với anh: "Con người Ông Từ rất tốt, tiếc là con trai lại không tài giỏi được như vậy. Bây giờ đứng bên đó cũng không biết là đang làm cái gì nữa."
"Thì ra là vậy à."
Bạc Dạ hờ hững đáp lại một câu, tình cờ Từ Hiểu Thiên đi qua bên đó, nhìn thấy Bạc Dạ và mấy người họ, lập tức ngoan ngoãn chào hỏi mấy câu, Bạc Dạ cũng chỉ lạnh nhạt trả lời lại, cũng không nói gì nhiều.
Cho đến khi Từ Hiểu Thiên mở miệng trước: “Cậu Dạ, lúc cậu xuống đây có nhìn thấy một người phụ nữ không?"
"Người phụ nữ?"
Bạc Dạ đang định rời đi thì bị Từ Hiểu Thiên gọi lại, nhìn anh ta, rõ ràng là không hiểu anh ta đang nói gì: “Người phụ nữ nào cơ?"
Từ Hiểu Thiên tiến đến gần anh, khuôn mặt hiện lên ý cười đầy nham hiểm, nhìn Bạc Dạ: "Tôi đã cho cô gái mà tôi nhìn trúng, một chút cái đó..."
Bạc Dạ nhìn thấy khuôn mặt đó của anh ta, liền cảm thấy buồn nôn, Từ Hiểu Thiên có phải là không có não rồi hay không, anh ta thực sự cho rằng tất cả mọi người đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh ta sao?
Có điều Từ Hiểu Thiên không hề phản ứng lại trước sự chán ghét của Bạc Dạ, anh ta tiếp tục nói với anh: “Nhưng mà tôi vừa rời khỏi chỗ ông bố già của tôi, bây giờ đã không thấy bóng dáng cô gái ấy đâu rồi. Haizzzz."
Bạc Dạ không muốn dính líu gì đến anh ta hết, quen biết loại người này chỉ là tự hạ thấp phẩm cách của bản thân anh mà thôi, vậy nên anh định cùng với đối tác làm ăn của mình nhanh chóng rời đi trước, ai ngờ đâu chỉ một câu lẩm bẩm của Từ Hiểu Thiên đã khiến anh ngay lập tức dừng bước lại.
Anh ta đã nói: "Kì lạ thật, rốt cuộc cô Đường đã đi đâu rồi? Không phải là bị Phó Mộ Chung thừa cơ đưa đi rồi đấy chứ?"
Cô Đường, Phó Mộ Chung?!
Bên tai dường như vang lên một tiếng nổ mạnh, Bạc Dạ hồi phục lại tinh thần, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén được tấm độc, vô cùng lạnh lùng nhìn anh ta hỏi: "Anh nói lại một lần nữa những gì anh vừa nói xem nào!"
"Cậu... Cậu Dạ..." Từ Hiểu Thiên bị sát khí trong ánh mắt của Bạc Dạ dọa đến mức phải lùi lại hai bước, sau đó mới lắp ba lắp bắp nói, “Tôi nói là cô Đường... không phải là đã bị... Phó Mộ Chung thừa cơ đưa đi rồi đấy chứ... cậu không phải là, quen biết cô Đường đấy chứ?"
"Cô Đường nào?" Bạc Dạ chỉ cảm thấy trái tim của mình đã bị treo ngược lên tận cổ họng, lời nói của Từ Hiểu Thiên khiến adrenalin trong cơ thể anh tăng vot lên.
“Cụ... Cụ thể là cô nào tôi cũng không biết rõ, à... chính là cái cô... nhà thiết kế mà hôm nay bố tôi bàn chuyện làm ăn cùng... nghệ danh hình như gọi là cái gì... Dawn.."
Câu nói này vừa nói dứt lời, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Bạc Dạ thay đổi trong nháy mắt, trong phút chốc có vô số những tia sát khí lướt qua trong đáy mắt anh, cả khuôn mặt của anh như bị bao trùm bởi băng tuyết!
Từ Hiểu Thiên bị sự biến đổi cảm xúc đó của Bạc Dạ dọa sợ đến mức không thể nào bình tĩnh lại được, anh ta đứng ngây ra một chỗ, chỉ thấy Bạc Dạ ở trước mặt túm lấy cổ áo của anh ta, ánh mắt hung dữ tóm chặt anh ta: “Mày dám hạ thuốc cô ấy?!"
“Cô... Cô ấy là người gì ghê gớm lắm sao.."Từ Hiểu Thiên đã chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng: “Tôi nhìn trúng cô ấy chính là phúc của cô ấy đó!"
Bạc Dạ dùng lực ghì chặt Từ Hiểu Thiên vào tường, người đàn ông dùng ánh mắt cực kì dữ tợn nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, sau đó mới buông tay ra, thả anh ta xuồng: "Món nợ với mày, tao sẽ từ từ tính với mày.."
Chỉ thấy cả người anh tỏa ra không khí lạnh, quay đầu rời đi, bỏ lại Từ Hiểu Thiên và vị đối tác làm ăn ở lại chỗ đó.
Bạc Dạ sải từng bước lớn về phía xe của mình trong bãi đỗ xe, cùng lúc đó lấy điện thoại ra: “Lâm Từ? Là tôi đây, bây giờ, tra ra định vị của Đường Thi cho tôi! Ngay, lập tức!"