Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một sự sỉ nhục lớn, nhưng người phụ nữ trước mặt vậy mà lại đứng lên, mặc dù khi đứng lên cả người còn hơi lảo đảo, cô vô cùng gầy, gầy đến mức khiến bọn họ đau lòng
Khi suy nghĩ này xẹt qua trong đầu những người có mặt ở đây, người nào người nấy cũng đều sửng sốt.
Đau lòng sao? Đau lòng cho... Người phụ nữ trước mặt này sao?
cập nhật nhanh nhất.
Đường Thi đứng lên, khoé miệng cô nở nụ cười trào phúng, trước khi mọi người phục hồi tinh thần lại, cô đã giơ tay tát vào mặt Giang Tuệ Ngọc một cách hung hăng, sắc mặt của Giang Tuệ Ngọc hiện lên sự kinh ngạc.
Dù sao Giang Tuệ Ngọc cũng chưa bị đánh ở trước mặt mọi người bao giờ, cô ta nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, bụm mặt, vừa khóc vừa nói: "Cô dám đánh tôi sao?"
Lập tức có hai người áo đen đi lên ngay lập tức ấn Đường Thi xuống đất, đầu gối cô mềm nhũn ra, cả người cô bị đập thẳng vào bàn, khi đập phải cả người cô truyền đến cơn đau dữ dội, Đường Thi ôm bụng cô kêu lên một tiếng vốn đã nhẫn nhịn đến cực điểm.
"Giang Tuệ Ngọc." Bạc Dạ nhíu mày: "Cô một vừa hai phải thôi."
"Này, cậu chủ Dạ, anh đang quan tâm đến vợ trước của anh đấy hả?" Tô Kỳ ở một bên cạnh lạnh nhạt xen vào: " Vậy thì ai tới đau lòng cho Tuệ Ngọc %3D nhà chúng tôi đây hả?"
Ánh mặt Bạc Dạ ngay lập tức cực kỳ sắc bén: "Cậu biết cô ấy là vợ trước của tôi?"
Mọi người trong phòng kinh ngạc vô cùng. Ai cũng dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn người phụ nữ bị ấn trên mặt đất, khuôn mặt này quả thật nhìn có chút quen mắt, người phụ nữ này hóa ra lại là vợ trước của Bạc Dạ.txt
"Chị Tuệ Ngọc, em cảm thấy chị nên trừng phạt cô ấy một chút, bằng không cô ấy thật sự vẫn nghĩ bản thân là đại tiểu thư nhà họ Đường năm đó đó!" An Như ở một bên thản nhiên cất tiếng, người phụ nữ này mỗi lần nói chuyện đều thì luôn giả ngây giả ngô, nhưng kì thật đều đẩy người khác vào đường chết.
"Đại tiểu thư nhà họ Đường sao?" Giang Tuệ Ngọc cười nhạo: "Bây giờ ở thành phố của chúng ta làm gì có nhà họ Đường nào nữa, Đường Thi, cô tính là cái thá gì? Đại tiểu thư? Có khi là gái làng chơi Phượng Hoàng Thượng Kim bên cạnh ấy chứ?"
"Ha ha ha!" Những người xung quanh cười ầm lên, Giang Tuệ Ngọc giữ Đường Thi lại, cô bị cô ta giữ không thể động đậy, Giang Tuệ Ngọc liền rót rượu vào miệng cô: "Đường Thi cô uống đi! Vừa rồi không phải cô tính kế lạt mềm buộc chặt với Tô Kỳ sao! Cô uống đi!"
"Giang Tuệ ngọc!"
Bạc Dạ lại gọi Giang Tuệ Ngọc thêm một tiếng nữa: "Cô đừng có mà vô lý như vậy!"
"Bạc Dạ, anh có tấm lòng nhân hậu, không bằng như thế này đi, Đường Thi, cô cầu xin Bạc Dạ đi, nếu anh ấy mở miệng, tôi thả cô đi, cô thấy như thế nào?"
Lời Giang Tuệ Ngọc giống như dồn cô vào chỗ chết, khi Đường Thi ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô đã trở nên trắng bệch.
Bạc Dạ đã đi đến trước mặt Đường Thi, cả người cô còn đang run rẩy lấy bẩy, anh thế mà lại lo lắng người phụ nữ trước mặt này.
Nhìn thần sắc hiện tại của cô, giống như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp nào đó...
Cảm giác được Bạc Dạ đang tới gần, Đường Thi không ngẩng đầu lên, lại bị bảo vệ của Giang Tuệ Ngọc cầm tay đè lên trên mặt bàn, nhìn mọi người xung quanh nói: "Đây là bàn tay đã đánh tiểu thư Ngọc Tuệ." Khoảnh khắc cánh tay phải không được đầy đủ hiện lên trước mặt mọi người xung quanh vang lên tiếng hít thở lạnh lùng.
Đường Thi rất muốn cười thành tiếng, nỗi đau này đã là gì? Làm sao có thể bằng nỗi đau trong lòng cô.
"Cô rất đau sao...?"
Bạc Dạ thầy cách tay phải Đường Thi đang run rẩy lại phát hiện cánh tay khác của cô đang ôm bụng, theo bản năng nhỏ giọng hỏi.
"Nếu tôi nói rất đau, anh sẽ để cho tôi đi sao?" Đường Thi dường như là dùng hết sức lực để nói, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ.
Người đàn ông im lặng.
Đường Thi nở nụ cười, nụ cười của một trái tim đã đau đến mức vỡ vụn:
"Vậy thì tôi không đau."
Nếu đau thì đã đau tới chết nhưng nếu trái tim bạn đã chết, bạn sẽ không bao giờ biết đau nữa.