Thích cô ấy!
Ba chữ cuối cùng Phó Mộ Chung hét đến khản cả giọng, sau đó anh ta như bị mất hết sức lực vậy, cả thân hình nặng nề đổ gục xuống. Anh ta ngồi trên thảm, nhìn qua Bạc Dạ, khuôn mặt hai người đều anh tuấn giống nhau, chỉ có là trong mắt anh ta nhiều hơn Bạc Dạ một phần hận thù cực lớn:
"Tôi cảm thấy từ ban đầu tôi đã nhìn lầm người rồi! Lần trước đi theo Tô Kỳ ăn cơm còn thấy cô ấy ôm một tên ngoại quốc nào đấy cười cười nói nói nữa chứ!"
Khoảnh khắc đó, đáy mắt Bạc Dạ bỗng nổi lên một cơn bão tuyết, trong đôi mắt người đàn ông lóe qua vô vàn cảm xúc, ngón tay anh run nhè nhẹ cầm lên xấp ảnh chụp kia, còn Phó Mộ Chung ở một bên thì nghiến răng nghiến lợi:
cập nhật nhanh nhất.
"Đường Thi chính là một ả đàn bà đê tiện từ trong xương tuỷ mà! Bạc Dạ, tôi không biết rốt cuộc vì sao tôi lại trở thành như thế này, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Đường Thi cùng một thằng khác làm loạn với nhau, thì tôi tức đến muốn phát điên mất thôi!"
Bên ngoài Bạc Dạ vẫn còn duy trì được chút trấn tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm mãnh liệt rung chuyển.
Anh nhẹ giọng nói: "Đường Thi cô ấy."
Em ấy sao lại làm ra loại chuyện như thế này cho được?
"Cô ta mỗi ngày ở trước mặt chúng ta giả bộ thành bộ dáng thanh cao, sau lưng lại dơ bẩn đến mức này."
Ph Mộ Chung không nhịn được nữa: "Sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ cho cô ta biết cái giá phải trả khi lừa gạt tôi!"
Bạc Dạ không biết ngày hôm đó làm sao anh rời khỏi nhà Phó Mộ Chung được, anh chỉ biết bản thân mình cũng học theo Phó Mộ chung uống rất nhiều rượu, thậm chí anh còn hâm mộ Phó Mộ Chung nữa, có thể rống cho hết tất cả tâm trạng của anh ta lúc ấy.
Còn anh lại không dám.
Anh không dám thừa nhận bản thân mình lúc này cũng giống như Phó Mộ Chung vậy, rơi vào một nỗi hận thù mãnh liệt với em ấy rồi lại lưu luyến không muốn rời khỏi vực sâu đó.
Đường Thi giống như một loại độc dược len lỏi vào trong xương tủy của anh. Bạc Dạ cảm nhận được, anh căm ghét em ấy, căm ghét đến mức hận không thể tự tay kết liễu em ấy, ấy thế rồi lại khi nhìn thấy gương mặt của em ấy sẽ phát hiện rằng bản thân mình không ra tay được.
Giống như bản thân mình giờ đây đã có một mối đe dọa, mối đe dọa ấy chính là sự tồn tại của Đường Thi. Ngay khi người khác chạm vào thì nó liền đau đớn. Anh muốn vứt bỏ nó, thì phải chịu bị đổ máu!
Ngày đó Bạc Dạ quay trở về, run rẩy mở điện thoại gọi một cú cho Lâm Từ:
“Đi điều tra cho tôi, Đường Thi rốt cuộc có quan hệ gì với gã đàn ông này, toàn bộ tra ra hết, mặc kệ là năm năm trước hay là hiện tại!”
Anh gần như hét lên, ngồi ở trong xe, cảm thấy máu sôi sục trong lồng ngực, cả người đều bị phẫn nộ nhấn chìm đi lý trí.
Anh hận Đường Thi không biết yêu quý bản thân, hận cô ấy bỏ mặc chính mình, cô ấy rõ ràng lúc nào cũng treo trê miệng câu yêu anh, vậy mà lại có thể thản nhiên cùng một gã đàn ông khác quan hệ với nhau!
Đường Thi, không phải em yêu anh hay sao!
Bạc Dạ cuối cùng gào lên một tiếng rồi dùng sức đập mạnh vào vô-lăng, anh không thể tìm nơi nào để trút giận, anh cảm thấy bản thân mình đau đến sắp phát điên mất rồi. Đường Thi giống như một cây gai đâm vào ngực anh, không ngừng đổ máu đau đớn, anh cầm lấy di động, vậy mà đỏ bừng hốc mắt.
Đường đường là một thằng đàn ông cao lớn, lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến vậy, giống như một đứa trẻ. Bạc Dạ ấy thế mà lại lần nữa ngồi ở trong xe mà nghẹn ngào.
Đường Thi, sao em ấy lại có thể nhẫn tâm đến như vậy, có thể đối xử với anh như vậy! Anh dùng hết mọi cách muốn kéo em ấy về bên mình, nhưng em ấy phủi mông nói bỏ đi là bỏ đi, sao em ấy có thể nhẫn tâm như vậy! Phó Mộ Chung tìm anh để trút nỗi lòng, còn anh, anh nên tìm ai đây? Ai ai cũng tưởng ý chí anh sắt đá, ai ai cũng tưởng anh là loại người lạnh lùng vô tình, nhưng thực ra, anh có lạnh lùng vô tình như thế nào, cũng bị một Đường
Thi độc ác làm tổn thương, rồi một chút khả năng đáp trả cũng không có!
Anh vốn không dám nói với người khác, rằng anh Bạc Dạ, một người đàn ông tại Hải Phòng có quyền có thể là vậy, nhưng lại yêu sâu sắc vợ trước của mình, còn cmn ngốc nghếch lần này tới lần khác đến cửa nhà người ta mong được tha thứ!
Người ta vốn d... khinh thường mình.
Bạc Dạ ngẩng đầu, cố không để nước mắt rơi xuống, hốc mắt đỏ chót run rầy từng hồi. Anh cười nhẹ, tiếng cười khàn cả đi, không biết là đang giễu cợt ai.
Sau đó anh hít sâu một hơi, một chân giẫm lên chân ga, xe với tốc độ cao chạy như điên, nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi, giống như đang muốn tìm chết vậy.
Hai tay anh nắm chặt vô lăng, trong đầu lần lượt hiện lên vô vàn ý nghĩa điên cuồng lại quyết tuyệt. Trò chơi này anh còn chưa cho nó kết thúc, anh sẽ không cho phép Đường Thi rời đi trước đâu!
Đường Thi, đời này, nếu em có chết, cũng chỉ có thể chết trong tay anh, nếu ai khác muốn động đến em, thì anh sẽ một nhát rồi lại một nhát cắt từng ngón tay của bọn họ!