Đêm giao thừa này được định sẵn là một đêm không ngủ.
Đường Thi trở về, rúc vào trong chăn khóc rất lâu, khóc cho uất ức suốt hai mươi lăm năm, không cam lòng, tất cả oán hận, đã đến lúc phải buông bỏ.
Lần sau gặp lại anh, sẽ vui vẻ nói cười, không xúc động nữa Đêm nay cô ngủ muộn, Tô Kỳ bên kia cũng trần trọc, sau một hồi lăn qua lăn lại, ngày hôm sau cô tỉnh lại thì đôi mắt thâm quầng.
Khi đi làm Đường Thi đi ngang qua phòng của Tùng Sam, gõ cửa: “Nhớ dậy đi làm” Không có tiếng trả lời.
cập nhật nhanh nhất.
Phòng làm game không có lịch nghỉ vào ngày Tết, ngày Tết có nhiều sinh viên chơi game hơn và phải bảo trì máy chủ bất cứ lúc nào.
Tới nơi, Ông Vương tươi cười đưa cho mỗi người một gói quà lớn, Đường Thi giật mình hỏi: “Đây là như thế nào?” “Đây được gọi là trở về thời thơ ấu” Ông Vương mở hộp quà: “Chúc mừng năm mới, Đường Thi.” “Chúc mừng năm mới” Đường Thi mỉm cười chào hỏi mỗi người trong phòng. Đó là thói quen đã có từ lâu. Mỗi người lựa chọn cà phê theo khấu vị riêng, sau đó họ ngồi xuống chỗ của mình và bắt đầu một gưỡng công việc mới Ngày hôm đó bọn họ đợi rất lâu, nhưng vẫn không có đợi được Tùng Sam đến làm việc.
“Thật là kỳ lạ” Tiểu Nguyệt Lượng lấm bẩm: “Mặc dù Tùng Sam luôn thích đến muộn, nhưng.
anh ta không đến mức không đi làm như vậy chứ” “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lục Khủng Long bắt đầu gọi Tùng Sam, nhưng gọi một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
“Không đến mức xảy ra chuyện đâu, anh ta ngủ ngon lành ở nhà của tôi” Đường Thỉ suy nghĩ một chút: “Có thể có việc gì đó mà quên xin nghỉ phép” “Có thể lắm” Phương Phương nói xong liền ngừng làm việc: “Còn có cách nào khác liên lạc với Tùng Sam không? Mọi người đều xem lại xem” Đường Thi xem qua và thấy rẵng cô ấy không có bất kỳ thông tin liên lạc nào ngoại trừ tên của Tùng Sam trên Wechat.
Hầu như tất cả mọi người trong phòng làm việc đều như vậy.
Tùng Sam biến mất vào ngày đầu tiên của năm mới.
Đường Thi có chứt áy náy: “Đợi lúc tan sở tôi về nhà xem sao” “Cũng được.” Nhưng dù sao cũng là người lớn hai mươi bảy tuổi rồi, chắc không đến mức sẽ xảy ra chuyện gì, tuy rằng ai cũng lo lắng, nhưng trong lòng không nghĩ ngợi quá nhiều, Tùng Sam tuy ít nói nhưng là người đáng tin cậy! Buổi tối khi tan làm, Đường Thi tăng ca một lúc rồi mới về đến nhà. Phát hiện Đường Duy và Tùng Sam đều không có ở nhà.
Một hồi chuông cảnh báo đột nhiên vang lên trong đầu, Đường Thi vội vàng chạy ra ngoài tìm nhưng không thấy, tay run rẩy lập tức bấm điện thoại gọi cho Đường Duy.
Đường Duy có một chiếc điện thoại di động trẻ em, thời gian này tương đối yên ổn, không có người tới bắt Đường Duy nên Đường Thi cũng không quá để ý, bây giờ Đường Duy và Tùng Sam cùng nhau biến mất, điều này lập tức khiến cô cảm thấy không an toàn.
Có khi nào Đường Duy làm liên lụy đến Tùng Sam không? Đột nhiên cô bị hụt hãng, ngay lập tức cô gục xuống ghế sô pha.
Đường Duy đi đâu, Tùng Sam đi đâu? Cô ấy đã bị mất và không có dấu vết để được tìm thấy.
Cô quá nhỏ bé, yếu ớt, không có đủ sức để chống lại những thế lực đang hô mưa gọi gió trong xã hội này, cô sững sờ ở đó rất lâu, Tô Kỳ nhà bên cạnh đi ngang qua nhà cô sau khi tan làm, nhìn thấy cửa nhà mở toang liền đi vào thì phát hiện Đường Thí đang ngồi với vẻ mặt suy SỤp.
“Làm sao vậy?” Tô Kỳ hoảng hốt.
Đường Thí đột nhiên ngẩng đầu, bất giác thì thảo nói với Tô Kỳ: “Không thấy Đường Duy và Tùng Sam đâu cả” Trái tim Tô Kỳ như thắt lại, không thấy Tùng Sam không phải là chuyện lớn, nhưng không thấy thắng nhóc Đường Duy đó thì to chuyện rồi! Anh ta nói với Đường Thỉ: “Đừng lo lắng cùng ôi đi xuống tầng dưới xem camera. Tôi cùng cô đitìm” Đường Thỉ bị Tô Kỳ kéo chân lảo đảo bước ra khỏi cửa, bảo vệ nhìn thấy lại là bọn họ! Lần trước giữa đêm bản pháo hoa đón năm mới cũng là hai người họ! Gần đây thanh niên thật biết chơi đùa! Chú bảo vệ nói: “Có chuyện gì vậy?” “Không tìm thấy con trai của tôi..” Đường Thi trong lòng lo lắng: “Làm phiền chú có thể giúp tôi xem video giám sát được không?” “Không thấy Đường Duy rồi” Khi tin tức của Lâm Từ đến tai Bạc Dạ, anh vô cùng sửng sốt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trợ lý của mình: “Đường Duy mất tích rồi sao?” Điều gì có thế xảy ra với con trai anh? Bên ngoài Đường Thi còn có kẻ thù nào không? Trong khoảnh khắc đó, vô số câu hỏi lướt qua đầu Bạc Dạ, người đàn ông đưa ra quyết định dứt khoát: “Bây giờ mau đi kiểm tra camera giám sát xung quanh đó. Ngoài ra, điều tra cho tôi địa chỉ của gia đình Tùng Sam!” “Vâng, cậu Bạc Dạ” Việc của Đường Duy, Lâm Từ cũng có chút lo lắng, lập tức đi giao việc cho.
mọi người làm, Bạc Dạ nhìn cậu ta rời đi, phòng làm việc lại chìm vào im lặng.
Điếu thuốc trên ngón tay anh cứ thế mà cháy hết, cho đến khi ngón tay anh cũng bị tàn thuốc làm bỏng, Bạc Dạ mới định thần lại, ấn tàn thuốc.
vào gạt tàn.
Từ xa nhìn lại, tàn thuốc trong gạt tàn đã đầy đến mức không để thêm được nữa, Bạc Dạ hút hết điếu này đến điếu khác, cả phòng làm việc bốc khói nghỉ ngút.
Anh rất buồn phiền, từ khi Đường Thì rời đi, anh bắt đầu buồn phiền mà hút thuốc lá, cảm.
giác bản thân mình trở nên vô dụng.
Lâm Từ nhanh chóng tìm ra tin tức gửi email vào hộp thư của Bạc Dạ, Bạc Dạ mở ra, ánh mắt tối sầm lại.
Anh bấm một dãy số cho Diệp Kinh Đường: “Alo? Là tôi. Có chút chuyện, tôi cần kinh động thế lực ở chỗ các anh, không biết có đồng ý giúp đỡ không” Diệp Kinh Đường cũng đang uống rượu một mình, nghe thấy giọng nói của Bạc Dạ, anh ta nheo mắt cười một tiếng: “Có chuyện gì vậy? Tôi qua ngay bây giờ” “Có liên quan đến Tùng Sam bên cạnh Đường Thị” Bạc Dạ nhìn chäm chẵm vào màn hình và liên tục vuốt trang: “Mẹ kiếp, con trai tôi đã bị hẳn ta.
kéo xuống nước rồi!” “ỒI Con trai của anh” Diệp Kinh Đường vừa mặc quần áo vừa cười: “Ở trong công ty chờ ba đến vuốt ve thôi, đừng lo lắng” “Cút!” Bạc Dạ trực tiếp cúp điện thoại, lại nhìn lướt qua tin nhẳn trên đó, gương mặt tuấn tú tràn đầy sự u ám Đường Duy chưa từng gặp qua tình thế như vậy.
Trước đây, khi ở nhà họ Bạc, mặc dù giàu có, danh giá nhưng Bạc Dạ thường không thích quá nhiều người hầu, đôi khi nếu có thể tự làm sẽ tự tay làm, tất cả ở nhà cũng rất đơn giản, hợp với phong cách lặng lẽ của anh.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm đảo lộn sự hiểu biết của Đường Duy về sự giàu có. ngôn tình hoàn
Không thể nói là giàu, cần phải nói là… khất khe Nhất cử nhất động, lời nói việc làm, đều cũng phải đúng theo quy định.
Đường Duy sững sờ: “Cậu, nhà cậu… huấn luyện quân sự à?” Nhà bác Đường Dịch cũng không như vậy! Tùng Sam liếc nhìn Đường Duy đang ngồi trong tay anh, vẫn với khuôn mặt tê liệt: “Đừng bận tâm, tất cả đều là của ba anh làm ra” “Oa, động tác của bọn họ đều giống với người máy” Những người đi tới đi lui trong đại sảnh đều ăn mặc lộng lẫy, lời nói và việc làm đều giống như.
những người được huấn luyện cùng một đợt, làm giống tiêu chuẩn, nhìn thấy Đường Duy, đầu cúi thấp nói thành tiếng: “Chào cậu chủ nhỏ” Lại được gọi là cậu chú nhỏ, nhưng rõ ràng không có sự hòa nhã như người hầu của Bạc gia.
Đường Duy không nói chuyệt „ nhìn Tùng Sam hiển nhiên có chút sợ hãi.
Không có tình người. Đây là cảm nhận đầu tiên của cậu sau khi đến Tùng gia.
Không giống với Bạc gia.
Đường Duy liếc nhìn bốn phía: “Cậu, cậu đưa cháu tới đây… làm gì vậy?” Tùng Sam không nói lời nào, trên lầu có người đi giày cao gót bước xuống, vẻ mặt uy nghiêm, trang điểm đậm, thoạt nhìn giống như một phu nhân quyền thế không dễ đối phó.
Cô bước đến chỗ Tùng Sam, nhìn Đường Duy từ trên xuống dưới: “Đây có phải là đứa con ngoài giá thú mà anh đang nói đến không?”