Hôm nay là ngày Đường Thi thu dọn đồ dùng để xuất viện, lại vừa hay gặp phải Bạc Dạ, thực ra Bạc Dạ cũng chẳng hề có ý định chờ đợi gì ở đây.
cả, có lẽ anh chỉ muốn được giải thích cho ra nhẽ với Đường Thi song Đường Thi cũng chỉ thong thả đi qua, đối diện với ánh mắt của anh mà chỉ hững hờ nói một câu: “Đi nhờ” Đi nhờ.
Anh đau khổ chờ đợi, chỉ chờ được cô nói một câu cho đi nhờ.
cập nhật nhanh nhất.
Trong nháy mắt đó, Bạc Dạ cảm thấy như thể cõi lòng vá chằng vá đụp của mình lại bị xé toạc ra nát bươm vụn vỡ.
Nhìn Đường Thi đi lướt qua vai anh, rõ ràng khoảng cách gần như vậy song lại như thể cách cả một vạn năm ánh sáng Anh có tận dụng hết thảy mọi thứ thì cũng đã chẳng thể nào đến bên cạnh cô được nữa.
Đường Thi vừa xuất viện thì nhân lúc sắp tan †ầm thì vội chạy qua công ty một chuyển, Tùng Sam vẫn chưa thấy về, thiếu bóng anh thành ra trong phòng làm việc cứ bị một màu tẻ ngất.
“Haizz, nhớ hồi Tùng Sam còn ở đây quá đi hết. Tiểu Nguyệt Lượng nằm rũ trên bài mất thôi, anh đẹp trai làm mặt tiền của phòng làm việc chúng mình đi đâu mất tiêu rồi.
“Không thì báo cảnh sát đi?” Phương Phương đưa mắt nhìn Lục Khủng Long, lúc này Long đang ngắm nhìn cấu tạo mô hình ma nơ canh, bắt sóng được tầm mắt của Phương Phương thì lập tức mở miệng rằng: “Không, không phải chứ, tôi cảm thấy Tùng Sam chỉ là mất liên lạc mấy ngày vậy thôi, đẳng nào cũng sẽ quay về thôi mà”
“Làm sao cậu biết được hả?” Ông Vương liếc anh ta một cái: “Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?” “Chúng ta đừng đoán mò nữa, trước giờ Sam Sam làm việc luôn rất cẩn thận, lại chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi”
Chẳng rõ là đang an ủi người khác hay đang an ủi chính bản thân mình, Đường Thi nhìn sang vị trí trống vắng ngay bên cạnh mình, cô nhớ về lần đầu tiên trông thấy Tùng Sam là lúc anh tự dưng thò đầu ra khỏi đống giấy tờ cao ngất ngưởng trên bàn, mắt mũi kèm nhèm đưa cho cô một gói cà phê uống liền. Truyện Dị Giới
Gần gũi như thế, mường tượng như chỉ mới là hôm qua. Song lại xa xăm nhường này, tất thảy đều biến mất chẳng chút tăm hơi.
“Không có Tùng Sam ở đây thì trọng trách thiết kế trang phục thời thượng phải đặt trên vai nữ thần rồi”
Ông Vương vọt qua pha một gói cà phê hòa tan: “Thưởng cho Đường Thi này! Đừng có nghỉ việc, cà phê uống liền đều là của cô hết!”
Nếu đến cả Đường Thi cũng bỏ đi thì chắc là cả cái phòng làm việc này chẳng cáng đáng nổi tốn thất lớn như thế đâu nhỉ? Đường Thi cười cười nhận lấy cốc cà phê của ông Vương: “Thần tuân chỉ!”
Fanpage của văn phòng đã lâu rồi không được cập nhật bài mới, hôm nay Tiểu Nguyệt Lượng đăng tải một cái tin vắn: Ngày thứ bảy không thấy Sam Sam, nhớ anh ấy quá “Anh đẹp trai Sam Sam thuộc hàng top của phòng làm việc “Hình Thành Tình Yêu” đi đâu mất rồi!”
“Trời ơi, lo lắng quá chừng! Anh ta có chuyện gì hay sao vậy?” “Anh ta bị ốm à? Hay là đi công tác xa rồi? Đang yên đang lành sao tự dưng không làm nữa vậy, bọn tui đều vì theo dõi ảnh mà đến đó!”
“Đúng đó đúng đó! Bây giờ CP chỉ còn lại mỗi một mình Dawn thôi à? Liệu cô ấy có bị bưồn hay không?” “Nhà mình có thiếu người không ạ? Kiểu sinh viên đại học đi thực tập không cần trợ cấp ấy ạ”
Thiếu bóng Tùng Sam cũng giống như là thiếu hụt đi một bộ phận nhân lực quan trọng, mọi người nhận ra rằng chất lượng làm việc năng suất cao thế này chỉ có mỗi Tùng Sam có thế hoàn thành vào buổi đêm, những người còn lại phân việc cho nhau cùng làm cũng đã đủ mệt đến độ rã rời, mọi người vừa mong nhớ Tùng Sam rồi cũng lại mắng anh sa sả: “Mái Cái tên nhóc thối này bao giờ mới chịu trở về đây! Có phải là không thèm tụi mình nữa phải không!”
Tiểu Nguyệt Lượng nói đến độ tủi thân quá lắm: “Đàn ông đều là lũ bạc tình! Nói bỏ là bỏ! Nói đi là đi!” “Còn tiếp tục thế này á, tôi phải moi móc hết thực lực của công ty giải trí của ông già nhà tui, đào cho ra địa chỉ nhà tên đó! Xong rồi đến tận cửa chực sẵn mới được!”
“Tôi tán thành, cô mau đi nhanh, đi chặn cửa nhà anh ta lại, xong trói gô anh ta rồi xách đến phòng làm việc, cho ngồi ngay trước máy tính này này, không xong hết việc thì không cho ăn cơm”
Ông Vương xoay cán bút: “Phương Phương mau đi đi, Tùng Sam có về được hay không là dựa cả vào cô đó.” “Ác vầy á?”
Phương Phương mắng một câu: “Không được không được, nhỡ như anh ta là đại ca xã hội đen thì sao, tôi chọc vào ổ kiến lửa thì có mà đứt mạng à. Thôi cứ ngồi yên chờ anh ta về đi”
Ở một góc âm u tăm tối nọ, chàng trai lau đi vệt máu trầy bên khóe miệng, lần mò lấy ra chiếc điện thoại di động giấu đằng sau bức tranh, nhịn đau mở điện thoại ra xem lướt.
Có rất nhiều người nhắn hỏi tại sao không thấy anh đi làm, anh không thể trả lời được, trả lời rồi thì sế bị người trong nhà tra ra được.
Anh đọc bài đăng mới nhất trên fanpage, nhìn cái là thấy ngay được giọng văn của Tiểu Nguyệt Lượng, bảo Tùng Sam không đến nữa, mọi người trong phòng làm việc đều rất nhớ anh Chàng trai nở nụ cười hiếm thấy, lại lướt xuống thì thấy một dòng bình luận ghi rằng, chỉ còn lại mỗi mình Dawn thôi, liệu cô có cô đơn không nhỉ.
Ngón tay anh dừng lại trên màn hình một lúc lâu thật lâu, thế rồi anh tắt màn hình đi, lại cất điện thoại về lại chỗ cũ.
Dawn, Đường Thi, là cô gái ấy.