Bữa cơm tối nay có thể nói là đặc biệt thịnh soạn, hơn nữa những người nên mời đều đã đến đông đủ, Khương Thích và Khắc Lý Tư, có thể nói bọn họ chính là những người bạn tri kỷ tốt nhất trong cuộc đời này của Đường Thi. Mọi người cùng nhau ngồi chung một chỗ, Đường Duy ở bên cạnh đang uống nước chanh, Hàn Nhượng thì đang cẩn thận cắt bò bít tết chia cho mọi người, bầu không khí phải nói là vô cùng hòa thuận.
“Vừa nãy trên đường tới đây, Đường Thi làm rơi mất một cái móc chìa khóa” Khắc Lý Tư ăn no nê vuốt ve cái bụng, bắt đầu thuật lại mọi chuyện:
"Không phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi ư, nhìn em ấy đau lòng cứ như đã mất đi đứa con của mình vậy, một lát quay về tôi sẽ mua cho em ấy một cái mới khác, đã có niềm vui mới rồi thì chuyện yêu đương xưa cũ cũng không cần thiết phải bận tâm đến nữa"
"Haha, là cái móc chìa khóa nào đấy?” Khương Thích vừa liếc mắt đã chọc trúng tâm tư của Đường Thi: "Là cái mà lúc trước cậu đã mua cho Bạc Dạ à, người ta cũng không nên đối xử với tiểu tình nhân của mình như vậy chứ nhỉ?"
Chỉ hơi trêu chọc một chút mà mặt của Đường Thi đã nhanh chóng đỏ bừng, đúng thật là... xem ra sau này nhất định không thể chuyện gì cũng kể cho bạn thân của cô biết mới được:
cập nhật nhanh nhất.
"Cậu đừng nói nữa, chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi mà!” "Chậc chậc, chỉ là tình cũ khó quên thôi chứ cũng
đâu phải có chuyện gì đang xảy ra đâu nhỉ?” Hiện tại Khương Thích đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng như cũ, trên mu bàn tay của cô ấy có rất nhiều lỗ kim, lúc trước Hàn Nhượng nhìn đến mu bàn tay đầy những lỗ kim này của cô ấy, đau lòng đến đỏ cả mắt. Vì vậy, sau khi đợi Khương Thích nằm viện một thời gian Hàn Nhượng liền dứt khoát đưa cô ấy đến sống trong căn hộ riêng của anh ta.
Mỗi ngày đều tự mình phục vụ chuyện ăn uống cho cô ấy. Hiện tại gương mặt của Khương Thích cũng đã có da có thịt hơn xưa, sắc mặt hay tinh thần cũng chậm rãi tốt lên.
Chuyện này cũng là điều hiển nhiên thôi, sau khi cô ấy được Hàn Nhượng chăm sóc một thời gian cũng đã từ từ thoát khỏi bóng đen của Diệp Kinh Đường.
"Chuyện này cũng không phải là tình cũ khó quên.” Cô thở dài: “Mà là... Những đồ vật đó đã chứa đựng biết bao ký ức lẫn tình cảm của bản thân, đột nhiên lại mất đi giống như chưa có gì xảy ra... làm cho tôi cảm giác có chút phiền muộn. Giống như là tôi vừa vứt bỏ chính bản thân của mình đi vậy.”
"Tớ hiểu rõ cái cảm giác mà cậu đang có.” Khương Thích cười cười, nụ cười kia vậy mà làm cho người khác cảm thấy có chút đau lòng: "Lúc trước, khi mà Diệp Kinh Đường ở ngay trước mặt của tôi đem ly cà phê mà tôi mua cho anh ấy đập nát, tôi cũng đã trải qua cảm giác giống như thế này”.
Đường Thi không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Có lẽ đợi đến khi Khắc Lý Tư mua cho tớ cái mới rồi, tớ sẽ chấp nhận được thôi."
"Nói trắng ra cũng chỉ là... có mới nới cũ.” Khắc Lý Tư giơ chiếc đũa lên chỉ trỏ như thể đang chỉ điểm giang sơn: “Yên tâm đi, ngay cả đàn ông cũng giống như vậy thôi, đã có cái mới tốt hơn rồi đương nhiên sẽ quên đi cái tên Bạc Dạ đã gây tổn thương cho em.”
Đường Thi và Khương Thích nhìn nhau một cái, hai người các cô đúng là đã bị cảm động lây.
Sau bữa cơm, Hàn Nhượng và Đường Duy dọn dẹp bàn, Khắc Lý Tư với tư cách là khách được mời đến thăm nhà, mặt dày mày dạng ngồi yên vị trên ghế sofa của nhà họ, sau đó còn ra vẻ như một ông chủ lớn bắt đầu sai sử Đường Thi:
"Em đi mở tivi cho tôi đi, nhanh lên."
Cô rơi vào đường cùng bất đắc dĩ chỉ có thể giúp anh ta mở tivi lên, Khắc Lý Tư nhàn rỗi đến mức phát chán bắt đầu chuyển kênh, kết quả chuyển qua chuyển lại, liền chuyển đến một kênh đang phát hình ảnh buổi họp báo của Bạc Dạ đang diễn ra trực tiếp vào tối nay. Lúc này Hàn Nhượng và Đường Duy cũng vừa rửa chén xong, mọi người đang quây quần một chỗ cùng nhau xem tivi, thời điểm bọn họ nhìn đến người ở trên tivi lúc này chính là Bạc Dạ, cả đám nhanh chóng sững sờ.
Không chỉ có mình Bạc Dạ... Người tiếp theo chính là ông của Đường Duy, còn có cha của Bạc Da là Bạc Lương cũng có mặt ở đó.
Đường Thi nhìn đến những hình ảnh kia, vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc đến sững sờ.
Cô nghe thấy âm thanh của ánh sáng đèn flash liên tục truyền tới, còn có âm thanh nhiễu loạn của sóng điện từ của các phóng viên đang thu hình trực tiếp ở hiện trường, đủ loại microphone đặt ở trước mặt của Bạc Dạ, vô số người qua đường cũng đến vây ở xung quanh nhìn xem.
Tên tiết mục được nhắc đến ở bên dưới màn ảnh, treo một dòng chữ lớn nổi bật:
“Nhà họ Bạc ở Hải Thành lần đầu tiên ra mặt, tiết lộ sự thật về chuyện ân oán có liên quan tới Đường Thi năm đó."
Tất cả mọi người đang có mặt trong căn hộ ngay lập tức nín thở, bọn họ đều đang trong trạng thái chờ đợi, xem tiếp theo Bạc Dạ sẽ nói những gì.
Gương mặt của anh ở trên tivi vẫn anh tuấn đến như vậy, người đàn ông kia vẫn như cũ là một tồn tại mà tất cả phụ nữ ở thành phố Hải Thành đều muốn theo đuổi, mặc kệ có phải trải qua sóng to gió lớn như thế nào anh vẫn có thể vượt qua được, địa vị của anh vẫn như cũ vững vàng đâu lại vào đấy, không một ai có thể lay chuyển được.
Có phóng viên can đảm mở đầu liền đi thẳng vào vấn đề, cô ta hỏi anh: “Bạc Dạ, xin hỏi anh đối với câu chuyện đang lan truyền gây xôn xao dư luận trong những ngày gần đây muốn giải quyết như thế nào?”
Những người qua đường xung quanh cũng bắt đầu lấy điện thoại di động ra ghi hình.
Bạc Dạ nhìn người phóng viên kia rất lâu, người đàn ông kia im lặng, cặp mắt đen thuần như Hắc Diệu Thạch quý giá, người đứng bên cạnh chính là cha của anh, chính là Bạc Lương với thủ đoạn gây sấm sét trên thương trường năm đó. Hai ba con bọn họ đối mặt với giới truyền thông cũng không có một chút sợ hãi hay rụt rè gì.
Anh nói:
"Tôi không có gì muốn nói cả.”
Mọi người lập tức kinh ngạc.
“Ý của tôi là... đối với chuyện đó, sự thật về chuyện năm đó, tôi đã gây tổn hại đến Đường Thi, tất cả những chuyện này..” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi không còn lời nào để nói. Tôi cũng không có gì có thể thanh minh cho bản thân mình cả.”
Đường Thi đang đối diện với tivi cũng ngây ngẩn cả người.
Một phút này, toàn bộ linh hồn của cô hoàn toàn giống như đang bị chia năm xẻ bảy.
Chuyện này... người đàn ông ở trong màn hình tivi trước mặt, cái người đang giải thích cho bản thân... Thật sự là Bạc Dạ mà cô từng quen biết sao?" Bạc Dạ đang ở trong màn hình đối diện, gương mặt anh rõ ràng vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, nhưng mà cô nhìn ra được ẩn trong đôi mắt của anh có một chút bi tráng, giống như có một thế giới tinh thần vừa sụp đổ vô cùng oanh liệt... Cô dễ dàng như trở lòng bàn tay là có thể nhìn thấy được bão tuyết đang bao phủ bên trong đôi mắt của anh.
"Tôi biết rõ vẫn còn rất nhiều người đang nghi ngờ, đối với những chuyện... đã được phơi bày ra ngoài ánh sáng trên internet nhưng vẫn còn ôm lòng nghi ngờ đối với tính chân thật của những thông tin này. Cho nên hôm nay, tôi đã tổ chức một buổi trình diễn thời trang có mời phóng viên đến đây tham dự, cũng bởi vì muốn đứng ở trước mặt mọi người làm sáng tỏ một chuyện."
Bạc Lương đứng ở bên cạnh con ông ta, có vẻ như rất tán thành với chuyện anh mà đang làm.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời anh nói với cô ở trong hội trường lúc ban đầu: “Đường Thi, nhà họ Bạc của chúng tôi nợ cô một sự trong sạch, tôi sau đợt này sẽ mở một cuộc họp chiêu đãi ký giả, trả trong sạch lại cho cô!”
Bên tại cô vang lên những tiếng ong ong, giống như đang lúc bình thường lại có kim đâm vào màng nhĩ vậy.
Ngay sau khi mạng lưới internet lôi chuyện này ra ngoài ánh sáng, càng về sau sự tình càng bị đào bới sâu hơn, đó là những việc mà Đường Thi vốn không chấp nhận, cô thậm chí còn rất để ý. Bởi vì những cái gọi là sự thật này, từ lúc bắt đầu đã luôn đi theo chèn ép cô, sự thật có tồn tại hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Đối với cô mà nói, đó không phải chỉ đơn giản là sống cho qua năm năm của đời người.
Ngày hôm nay cuối cùng mong muốn đã có thể thực hiện được, cô nhìn thấy Bạc Dạ đứng trong màn hình trước mặt, cái lúc mà anh tự mình đem mọi chuyện nói thẳng ra, cô rốt cuộc cũng thấy xúc động. Người đàn ông kia ở trong mắt của cô... cô thấy được anh cũng chưa bao giờ làm những chuyện mà cô từng gặp như đập nồi dìm thuyền.
"Tôi và ba của tôi đã thảo luận thật lâu, xem có nên hay không mở một buổi trình diễn thời trang mời gọi phóng viên. Về sau cha của tôi mới nói, hiện tại trên internet thật giả đan xen, có thể một truyền mười, mười truyền một trăm, từ trong miệng người khác có thể cho ra đủ loại phiên bản. Tôi cũng đã từng bởi vì như vậy, để cho bản thân phạm vào sai lầm. Cho nên hiện tại mới muốn dùng đến cách này để xác nhận.”
Bạc Dạ nói một đoạn diễn văn rất dài, có lẽ đoạn văn này chính là những lời đã lập đi lập lại trong lòng của anh rất nhiều lần rồi.
Anh nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa, đối diện với microphone tiếp tục nói: “Đúng vậy, năm năm trước là tôi đã trách lầm Đường Thi, sau đó còn bắt cô ấy đưa vào trại giam. Tôi cho rằng An Mật đã chết, là do Đường Thi đã hại chết cô ấy, bởi vì lúc đó tôi tận mắt thấy mọi chuyện diễn ra như vậy. Nhưng mà có đôi khi ánh mắt cũng sẽ gạt người, có một chút động tác sẽ bị tôi vô tình hiểu sai thành ác ý. Về sau tôi mới biết được, vợ của tôi lúc đó là Đường Thi, cô ấy không hề đẩy An Mật xuống, cô ấy thậm chí chỉ muốn đưa tay kéo An Mật lại."
Toàn trường yên lặng, có người còn đưa tay lên bịt kín miệng của mình.