"Đến Sơn trang Hồng Mai!”
Tùng Hi đã to gan đến mức dám trực tiếp hành động ngay dưới mí mắt của anh. Có vẻ như việc Bạc Dạ cứu thoát Tùng Tranh và Tùng Sam, đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông hung ác như một chú sói hoang trong khu rừng rậm này.
Lâm Từ nhanh chóng cầm lấy chiếc chìa khóa xe
rồi rời khỏi phòng làm việc cùng với Bạc Dạ, Hàn
cập nhật nhanh nhất.
Nhượng đi theo sau, hai người đàn ông không hẹn mà cùng bắt đầu gọi điện thoại kêu rất nhiều người đến giúp đỡ. “Alo cậu Lam phải không? Là tôi - Bạc Dạ đây, chỗ chúng tôi bất ngờ xảy ra chuyện cần anh giúp đỡ, vô cùng cấp bách."
"Ba à, bạn gái của con bị người bắt cóc đến Sơn trang Hồng Mai, ba có thể cử một ít người đến giúp con được không?”
Mấy người ngồi thang máy xuống bãi đậu xe, sải bước đi ra ngoài, dọc đường điện thoại của Bạc Dạ đã gọi đến độ muốn nổ tung, chỉ cần thế lực nào có thể gọi được đều bị anh gọi ra, sau khi ngồi lên xe Lâm Từ đạp chân ga lao đi, Bạc Dạ hét vào điện thoại: "Ông đây không quan tâm đến cậu còn đang ngủ hay không, mẹ kiếp người phụ nữ và người nhà của tôi đang bị đe dọa.”
Tô Kỳ ở đầu bên kia chợt bừng tỉnh: “Mẹ kiếp! Đường Thi gặp nguy hiểm à? Tôi đến ngay đây!”
"Cậu qua đó bảo vệ Đường Thi giúp tôi.
Mồ hôi lạnh mơ hồ ướt đẫm lòng bàn tay của Bạc Dạ, sau khi biết được Tô Kỳ sắp xuất phát, giọng nói của anh dịu đi đôi chút: “Chú ý đến những gì tôi đã nói trước đó, cuối cùng... Tô Kỳ... tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Kỳ sững sờ, rất hiếm khi nghe thấy Bạc Dạ nói chuyện bằng giọng điệu này, xưa nay giọng của anh luôn trầm thấp lạnh lùng, mặc dù rất từ tính nhưng khi phát ra cũng mang theo cảm giác kiêu ngạo trời sinh, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng Bạc Dạ lần này, giọng nói... lần này lại như thể... đang cầu xin.
"Nếu như, tôi nói nếu như có xảy ra chuyện gì...”
Trong mắt của Bạc Dạ lộ ra một loại cảm xúc mà trước giờ chưa từng xuất hiện, anh siết chặt các ngón tay, không biết là do sợ hãi hay là vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trả giá cho tất cả: “Cậu... hãy thay tôi chăm sóc Đường Thi cho tốt."
Sau đó cuộc gọi bị cắt đứt.
"Bạc Dạ? Bạc Dạ!”
Cả người Tô Kỳ đều ngây ngẩn, cuộc gọi điện đầy gọi được đều bị anh gọi ra, sau khi ngồi lên xe Lâm Từ đạp chân ga lao đi, Bạc Dạ hét vào điện thoại: "Ông đây không quan tâm đến cậu còn đang ngủ hay không, mẹ kiếp người phụ nữ và người nhà của tôi đang bị đe dọa.”
Tô Kỳ ở đầu bên kia chợt bừng tỉnh: “Mẹ kiếp! Đường Thi gặp nguy hiểm à? Tôi đến ngay đây!”
"Cậu qua đó bảo vệ Đường Thi giúp tôi.
Mồ hôi lạnh mơ hồ ướt đẫm lòng bàn tay của Bạc Dạ, sau khi biết được Tô Kỳ sắp xuất phát, giọng nói của anh dịu đi đôi chút: “Chú ý đến những gì tôi đã nói trước đó, cuối cùng... Tô Kỳ... tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Kỳ sững sờ, rất hiếm khi nghe thấy Bạc Dạ nói chuyện bằng giọng điệu này, xưa nay giọng của anh luôn trầm thấp lạnh lùng, mặc dù rất từ tính nhưng khi phát ra cũng mang theo cảm giác kiêu ngạo trời sinh, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng Bạc Dạ lần này, giọng nói... lần này lại như thể... đang cầu xin.
"Nếu như, tôi nói nếu như có xảy ra chuyện gì...”
Trong mắt của Bạc Dạ lộ ra một loại cảm xúc mà trước giờ chưa từng xuất hiện, anh siết chặt các ngón tay, không biết là do sợ hãi hay là vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trả giá cho tất cả: “Cậu... hãy thay tôi chăm sóc Đường Thi cho tốt."
Sau đó cuộc gọi bị cắt đứt.
"Bạc Dạ? Bạc Dạ!”
Cả người Tô Kỳ đều ngây ngẩn, cuộc gọi điện đầy gấp gáp và hoảng hốt của Bạc Dạ này khiến trái tim của anh ta như bị treo ngược lên.
Tại sao anh lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ anh... chẳng lẽ đã lường trước được có một ngày sẽ gặp phải kiếp nạn này sao, lẽ nào anh đã thực sự chuẩn bị sẵn kế hoạch cho tất cả mọi chuyện từ lâu?
Chưa kịp nghĩ nhiều thì nhiệm vụ cấp bách bây giờ chính là đi bảo vệ cho Đường Thi, Bạc Dạ đã chạy vội đến Sơn trang Hồng Mai rồi, anh chắc chắn không chỉ gọi cho một mình anh ta, Tô Kỳ mặc quần áo vào và nhanh chóng chạy đến sơn trang Hồng Mai mà không hề chậm trễ.
Tô Kỳ lái xe trên đường, mà phía bên kia Lâm Từ bọn họ trực tiếp lao nhanh với tốc độ 180 km/h vội đến Sơn trang Hồng Mai, chỉ mất nửa giờ đồng hồ Tùng Hi đã từ trong rừng rậm đi ra, người trong khu rừng chưa bao giờ sợ chết, làm việc không màng đến hậu quả, nếu như thật sự đến mức cá chết rách lưới với bọn họ thì còn chưa biết ai sẽ là người gánh chịu kết cục đâu?
Trong một căn biệt thự ở sơn trang Hồng Mai, Đường Duy đang ngồi trong nhà, Đường Thi muốn ra ngoài đi tìm Khương Thích nhưng lại bị con trai của mình kéo lại.
“Duy Duy.” Đường Thi có chút khó hiểu: “Con gọi điện cho anh Hàn Nhượng chưa vậy? Bọn họ nói thế nào rồi?”
"Mẹ ơi, con cảm thấy đã xảy ra chuyện rồi.” Cảm giác của Đường Duy từ trước đến nay luôn nhạy bén, lúc này cậu bé ngước mắt lên nhìn mẹ mình, trong ánh mắt là tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Con cảm thấy chị Thích Thích đã xảy ra chuyện rồi.”
Đường Thi nhớ tới câu dặn dò kia của Bạc Dạ, tuyệt đối đừng có ra khỏi cửa, chắc chắn câu nói đó còn có tầng ý nghĩa khác đằng sau nó.
Lúc này chuông cửa vang lên, Đường Duy tiến lên trước nhanh hơn một bước so với Đường Thi, thông qua mắt mèo cậu bé nhìn thấy có người đang đứng bên ngoài cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khi cánh cửa được mở ra R7CKY và Ventus len vào sau đó nhanh chóng đóng cửa lại: “Đã xảy ra chuyện rồi!"