TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 459: Tai hoạ diệt vong, Bạc Dạ qua đời

Qua nửa giờ sau, Đường Thi trở lại sơn trang Hồng Mai, Diệp Kinh Đường đứng ở nơi đó, lắc đầu với cô, cố nén sự đau buồn trong lòng, giữ nguyên lý trí cuối cùng: “Không được, không tìm thấy.”



Đường Thi đáp lại, đi tới thấy Đường Duy đang ngồi xổm ở vách núi.



Lúc này R7CKY ngồi xổm cùng cậu, có lẽ là vì sợ Đường Duy sơ ý trượt chân nên mới ở bên cạnh trông chừng.



Đường Thi liếc mắt nhìn con trai, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, trên mặt đã đẫm lệ.



Nhưng cậu bé nhìn vào mặt mẹ mình, run rẩy nói một câu đứt quãng:



"Ba... ba chết rồi, thật tốt...”



Đường Thi trong lòng chợt nhói đau.



"Thật tốt, vậy là ba không bao giờ có thể làm tổn thương mẹ nữa."

cập nhật nhanh nhất.





Đường Duy vừa khóc vừa nói những người còn lại: “Mẹ... chúng ta, chúng ta được tự do rồi." Sẽ không bao giờ có người đàn ông tên Bạc Dạ nào phá hủy mọi niềm tin và tình yêu của cô, đẩy cô xuống địa ngục hết lần này đến lần khác và cướp đi tất cả những gì cô có.



Bạc Dạ đi rồi, anh sẽ không bao giờ quay đầu lại, anh nói rằng anh muốn bù đắp, vì vậy anh chỉ là dứt khoát cho cô tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống của anh, cho dù cô có muốn hay không.



Đường Thi ngồi xổm người xuống ôm Đường Duy, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng: “Giống như lúc trước, chúng ta tự mình sống vậy."



Cũng giống như Bạc Dạ chưa bao giờ rời xa, giống như chưa bao giờ... xuất hiện.



Anh vừa biến mất khỏi thế giới của họ.



"Không thể nào..." Diệp Kinh Đường bất giác lẩm bẩm: "Bạc Dạ không thể chết được."






Mấy ngày trước vẫn còn chọc mấy câu đùa giỡn với anh, còn khoe với anh con trai mình có bao nhiêu khả năng, làm sao có thể làm sao mà mất được?



Hai tay Diệp Kinh Đường run lên, tin tức về cái chết của người anh em tốt đối với anh không phải là một đả kích nhỏ, Khương Thích đã được Hàn Nhượng đưa đến bệnh viện, đương nhiên anh ta không biết rằng Khương Thích cũng bị thương. Anh ta chỉ biết liên tục hỗ to và tìm kiếm.



Tuy nhiên, kết quả là như nhau.



Tra thế nào cũng không có thu hoạch.



"Tạm thời phong tỏa tin tức, không cho người bên ngoài biết Bạc Dạ có chuyện." Diệp Kinh Đường đưa ra quyết định: “"Dù sao Bạc Dạ cũng có thể coi là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong xã hội, đột nhiên gặp chuyện không may, sợ là giống như một hòn đá làm dậy lên ngàn con sóng, hiện tại nhà họ Bạc đang rất náo loạn bất an, họ không thể chịu thêm kích thích nào nữa.”



Đường Thi đứng sang một bên, trên mặt có chút xước da, nhưng người phụ nữ đứng thẳng lưng, áo gió phất phơ ngược chiều gió thổi, vuốt vuốt tóc.



Đường Duy bước đến chỗ Tùng Sam, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tùng Sam, khẽ hô lên: “Cậu nhỏ”



Bạc Dạ đi rồi, người duy nhất cậu bé có thể dựa vào là Tùng Sam.



Tùng Sam bế Đường Duy từ dưới đất lên, tiến lại gần Đường Thi một lớn một nhỏ, mới phát hiện khuôn mặt người phụ nữ đã đẫm nước mắt nhưng lại không kêu một tiếng, chỉ nhìn vách núi khóc thầm.



Bạc Dạ, nhảy xuống thế này có thật sự tốt không? Anh đã đem tất cả sự tử tế và đền bù mà anh muốn đưa cho cô, đã xem xét cảm nhận của cô chưa?



Khi anh không bao giờ quay trở lại... Anh có bao giờ nghĩ rằng mình còn gia đình, có già có trẻ, cả nhà họ Bạc đều cần anh chống đỡ không?







Anh cứ như vậy đánh cược với chuyện sinh tử số mệnh để bày tỏ quyết tâm với cô, nhưng nỗi đau còn để lại đều giao cho bọn cô gánh chịu.



Không được, cô nắm chặt tay, Bạc Dạ không thể chết, Bạc Dạ hẳn là còn sống, nhưng chẳng qua là anh muốn làm cho cô cảm động thôi! Nhất định là như vậy. Nhất định là như vậy! Đường Thi lau nước mắt, nhìn cái cây bên vách núi đâm cành mềm mại và nở ra những bông hoa mới, nhìn vách núi phía sau lẩm bẩm nói: “Mùa xuân đến rồi."



Mùa đông lạnh giá mà Bạc Dạ đã sống và tồn tại... cuối cùng cũng đã hoàn toàn là quá khứ.



Cảnh sát cùng Diệp Kinh Đường và Lam Minh cùng những người khác tìm kiếm ròng rã suốt năm ngày, nhưng đều không có.



Bạc Dạ mất rồi.



Đường Thi không còn đến sơn trang Hồng Mai chờ đợi ngóng trông nữa, cũng không đến nhà họ Bạc truyền tin, kỳ thật cũng không có tin tức để truyền đạt cả.



Cô trở về nhà với Đường Duy ôm trên tay, Khương Thích vẫn đang nằm viện khâu năm mũi trên bụng, sau khi tỉnh dậy đã hét lên và ồn ào mắng rằng vết khâu quá xấu xí, Hàn Nhượng ở bên cạnh đau lòng đến mức mắt đều đỏ lên hết.



Ba ngày sau, nhà họ Bạc lại truyền đến một chuyện buồn.



Bà cụ Bạc đã qua đời rồi.



Sau cú sốc đó, bà thất thần, sau khi chứng kiến cảnh cháu mình và kẻ bắt cóc rơi xuống vách núi, bà lên cơn suyễn, đảo mắt rồi ngất xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu.



Vốn dĩ bà đã tỉnh lại từ đợt cứu hộ, nhưng khi tỉnh dậy, nghe tin cháu mình đến giờ vẫn chưa được tìm thấy, bà càng tuyệt vọng hơn, bất tỉnh và bước vào đợt cấp cứu thứ hai. Nhiều bản thông báo nguy kịch được phát ra, nói với nhà họ Bạc rằng người... có thể không cứu nổi.



Tai họa ngập đầu ập đến, trong nỗi tuyệt vọng nặng nề, bà cụ Bạc đã không vượt qua được cửa ải này.



Đứa cháu trai vĩ đại, xuất sắc, khôi ngô tuấn không ai bằng trong mắt bà đã ra đi, bà mang theo hoài niệm cũ kỹ cũng ra đi.



Nhà họ Bạc bây giờ đang phải gánh chịu những đau thương mà người bình thường không thể gánh nổi, giống như nhà họ Đường cách đây năm năm.



Tuy nhiên, điều khác biệt là nhà Đường bị phá sản cách đây năm năm và con gái bị vào tù, còn nhà họ Bạc hiện tại là một già một trẻ đều qua đời, chỉ còn lại... một đôi vợ chồng trung niên, mờ mịt, bất lực.



Đường Thi đưa Đường Duy đến thăm Sầm Tuệ Thu một lần, vừa lúc xảy ra chuyện nhà họ Bạc đang làm đám tang, Sầm Tuệ Thu đến giờ vẫn không ngừng khóc, Bạc Lương thẳng lưng chống đỡ giải quyết mọi chuyện, khi nhìn thấy Đường Thi, ông đã khóc.



Người đàn ông trung niên này vốn đĩ đang hưởng phúc khí nay đã gầy đi trông thấy, ôm Đường Duy cười như khóc: “Đường Duy à, cháu đến rồi à?"






"Ông nội."



Đường Duy khóc, tiến lên ôm lấy ông, Bạc Lương sờ sờ mặt Đường Duy, không ngừng lẩm bẩm nói: "Thật giống... thật giống Bạc Dạ của chúng ta..." Đường Thi lạnh lùng đứng đó, nhưng hai tay nắm chặt lại. Trời chưa tối, Sầm Tuệ Thu thương tâm quá độ cũng ngất xỉu, Đường Thi lập tức tiến lên đỡ, đưa bà đến bệnh viện, gọi Giang Lăng chăm sóc đặc biệt, khi Giang Lăng đang chạy loanh quanh trong hành lang bệnh viện, không thể không đưa tay ra lau nước mắt.



Sầm Tuệ Thu trở nên mê sảng, khi tỉnh lại Đường Thi gọi bà sẽ đáp lại, nhưng bà không thể nói gì hơn. Một đôi mắt rỗng tuếch chết lặng, cả người như thủng một lỗ, chỉ còn lại một cái xác không hồn.



Đường Thi lắc đầu, chỉ có thể rời đi. Đối với gia đình Bạc Dạ, cô đã giúp đỡ quá nhiều rồi.



Khi trở về nhà, Bạc Lương đang ngồi trên sô pha một mình, căn nhà sôi động ban đầu giờ đã trở nên trống rồng, nếu có Bạc Dạ ở đó, anh nhất định sẽ cùng ông chơi một vài ván cờ, hai cha con sát phạt nhau thật thú vị.



Mà bây giờ, không còn nữa.



Đường Thi vừa vào cửa đã hô lên: “Bác trai, Giang Lăng đang trông chừng bác gái trong bệnh viện. Bác cũng cẩn thận chăm sóc cho mình, cháu về trước.”







"Thi Thi..." Đây không biết lần thứ bao nhiêu Bạc Lương rơi nước mắt trước Đường Thi, khi nhà họ Bạc đã từng rực rỡ trước kia, ai ngờ có ngày trên mặt người nhà họ Bạc lại xuất hiện sự suy sụp như vậy?



Bạc Lương chân mềm nhũn gần như quỳ xuống, Đường Thi kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa tayđỡ: "Bác trai!"



Bạc Lương run rẩy nắm tay Đường Thi, giọng nói khàn khàn: “Quả bảo đúng là quả báo mà!”



Ngay lúc đó, trái tim của Đường Thi như bị một lưỡi dao sắc bén đâm thật mạnh!



Bạc Lương nằm chặt tay Đường Thi, như nắm trong tay cong rơm cuối cùng, nỗi đau thăng trầm khiến người ta khóc cạn nước mắt, Đường Thi hai mắt cũng đẫm lệ nhìn thấy người đàn ông quỳ xuống trước mặt mình, cô che miệng lùi lại: “Bác trai."



"Đây là điều mà nhà họ Bạc chúng tôi nợ cháu...” Bạc Lương nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi. “Đó là nghiệp mà nhà họ Bạc chúng tôi đã gây ra, là quả báo mà chúng tôi nên chịu. Thi Thi, bác ở đây nói lời xin lỗi thay đứa con bất hiếu Bạc Dạ, từ nay nhà họ Bạc sẽ không tạo áp lực cho cháu nữa, cháu đi đi, bác biết cháu thiện lương nên mới giúp đỡ, nhưng nhà họ Bạc còn mặt mũi nào mà nhờ cháu giúp nữa chứ? Là nhà họ Bạc chúng tôi không có phước... cát bụi trở về cát bụi, dù thế nào chúng tôi cũng chấp nhận.”



Đường Thi cảm thấy cả trái tim đều bị siết chặt, đau đến khó thở.



Cô run rẩy đỡ Bạc Lương dậy mạnh mẽ: “Bác ơi, dậy đi, bác đừng có như thế này, chuyện giữa cháu và Bạc Dạ, bác cũng là người vô tội...”



Bạc Lương được Đường Thi đỡ đứng lên, Đường Duy lau nước mắt, nói với ông nội: “Ông nội ơi, đừng quá đau buồn, chuyện trong nhà vẫn cần ông”



"Được được..." Bạc Lương nhìn vẻ mặt Đường Duy rất giống Bạc



Dạ, trong lòng run lên: “Đường Thi, cảm ơn cháu đã sinh ra Duy Duy...” Bằng mọi giá, là chỗ dựa của nhà họ Bạc, ông



không thể gục ngã, ông phải chống đỡ đến ngày



Đường Duy trưởng thành...



Nhà họ Bạc bọn họ không tuyệt hậu, Đường Duy là hy vọng cuối cùng của họ.



Bạc Lương chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi Bạc Dạ chết, người phụ nữ mà anh hận nhất đời Đường Thi hóa ra lại là người cho họ nhiều hy vọng nhất.



Tạo hóa trêu người, tạo nghiệp, tạo nghiệp!



Khi Đường Thi dắt tay Đường Duy đi ra thì bắt gặp Bạc Lương đang đứng ở cổng nhà họ Bạc, ngôi nhà họ Bạc tiêu điều chưa kịp trở về như ngày xưa, thế giới bên ngoài không ai biết Bạc Dạ đã mất, Bạc Lương công khai với bên ngoài là Bạc Dạ đi nước ngoài tu nghiệp, tạm thời không đảm nhiệm chức vụ một thời gian.



Nhưng sau này thì sao? Về sau thì phải làm thế nào?



Con đường cuối cùng còn sót lại của nhà họ Bạc... ai sẽ bước?



Đường Thi lái xe trở về nhà, Đường Duy khóc dọc đường, lúc trước Bạc Dạ còn sống, bọn họ hận anh trốn anh, giờ Bạc Dạ mất rồi, bọn họ có thể sống một cách quang minh chính đại, nhưng đột nhiên họ đều cảm thấy trống rỗng.



Họ thậm chí không thể tìm được ai đó để hận. Vì người đàn ông đó không còn trên cõi đời này nữa.



Về đến nhà, Hàn Nhượng đang nấu canh cho Khương Thích, hương vị rất thơm, thấy Đường Thi quay lại liền nói với bọn họ: "Gần đây hai người mệt mỏi rồi, thong thả uống chút canh đi.”



“Cảm ơn anh Hàn Nhượng." Đôi mắt cậu bé vẫn đỏ hoe: “Chị Thích Thích phục hồi thế nào rồi?"



"Tốt lắm." Hàn Nhượng cười, chắc là muốn Đường Duy thoải mái nên bưng canh mang đến: "Lát nữa anh sẽ đưa canh qua cho cô ấy, nhân lúc còn nóng thì hai người ăn đi biết chưa?"



Đường Thi nhìn Hàn Nhượng rời đi, cả biệt thự cũng trống không.

Đọc truyện chữ Full