Lúc Bạc Dạ đi vào, Đường Thi đang chỉnh sửa góc máy quay, nghiêng nghiêng nửa bên mặt, dáng vẻ an tĩnh xinh đẹp của cô gái không gì có thể sánh được, Bạc Dạ bước vào, Đường Thi ngẩng đầu lên, dáng vẻ vẫn còn có chút lạnh lùng: "Làm sao?" "Tôi..." Bạc Dạ không biết phải nói như thế nào với cô: "Tôi đến giải thích với em, bé cưng à."
Vẫn là giọng điệu cứng đầu đó, chỉ là có chút bất lực hơn một chút: "Tôi thực sự không đứng về phía
cập nhật nhanh nhất.
Thạch Họa như em nghĩ đâu mà, em đừng giận tôi, chuyện này đột nhiên xảy ra như vậy... tôi cũng không ngờ đến mà..."
Đường Thi khinh thường cười nhạt: "Vậy rồi sao? Rốt cuộc anh đến đây làm gì?"
Gương mặt tinh xảo của Bạc Dạ hơi phức tạp: "Tôi chỉ muốn giải thích với em thôi, lúc nãy đã khiến em thất vọng rồi." "Không đâu." Giọng điệu của Đường Thì vẫn luôn lạnh lùng như vậy, phảng phất như thể cô và Bạc Dạ đang tráo đổi thân phận cho nhau vậy: "Tôi cũng không còn ôm lấy bất cứ hy vọng nào ở anh cả."
Bạc Dạ cảm giác như lồng ngực bị một kiếm đâm vào, anh lùi lại hai bước, nhìn về phía Khắc Lý Tư: "Cô gái nhỏ này lòng dạ độc ác thật đấy!"
Khắc Lý Tư lắc đầu: "Chính anh tự tìm đường chết, đừng có mà trách người khác."
Bạc Dạ hít sâu một hơi, đứng đó nhìn Đường Thi, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy em muốn tôi phải làm gì thì mới tha thứ cho tôi đây?" "Gì cơ?" Đường Thi cảm thấy thái độ của Bạc Dạ có chút kỳ quái, kỳ lạ nhưng cũng có chút buồn cười: "Anh làm sao thế, đột nhiên trở nên dây dưa nhập nhằng vậy."
Bạc Dạ hệt như một minh tinh chập chững bước vào giới giải trí, yêu nghiệt cười lên. "Em không nhận ra sao Đường Thi, tôi thật sự nghiêm túc xin lỗi em, nếu như em không thích cô ả tiện nhân kia, vậy giờ tôi dẫn em đi, xách thêm thùng sơn, thùng cọ đến vẽ lên mặt cô ta được không?"
Đường Thi bị Bạc Dạ chọc cười: "Anh đừng nghĩ cứ được một bước lại lấn một bước." "Tôi nghiêm túc đấy." Bạc Dạ thở dài: “Tôi biết em tức giận vì ban nãy tôi đứng đấy không ra mặt, vậy nhưng nếu như tôi ra tay thì cũng thật đáng xấu hổ... Thôi được rồi, trong mắt em, tôi vô dụng thế nào cũng được, tôi thừa nhận hết được không, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào dám làm tổn thương em."
Đường Thi có chút buồn cười nhìn vẻ mặt của Bạc
Dạ: "Anh đúng thật là trở nên thẳng thắn ra đấy." Nhìn lại không còn thấy một chút bóng dáng của Bạc Dạ ngày trước luôn.
Cô nhìn người đàn ông đang đứng đấy, anh nở một nụ cười yêu nghiệt, có chút nào giống với một Bạc Dạ lạnh lẽo cô đơn thâm trầm ngày trước không chứ?
Đường Thi không nói gì, một lúc lâu sau, cô nói: "Thôi được rồi, tôi tha thứ cho anh." Bằng không anh ta lại quấn quít dây dưa nữa, cũng chỉ là một Thạch Họa mà thôi, cô ả không có bản lĩnh lớn đến mức khiến cô phải tức giận. "Vậy thì chúng ta vẫn là bạn chứ?" “Ừ.” Đường Thi hung hăng nói tiếp: “Chỉ cần anh đừng để mấy người tình nhân cũ của anh đến quấy rầy cuộc sống bình thường của tôi và bạn tôi là được rồi!”
Bạc Dạ búng tay một cái, Lâm Từ đứng đợi ở bên ngoài một lúc lâu, thấy Bạc Dạ đi ra, cậu ta nhỏ giọng hỏi một câu: "Hai người lại cãi nhau hả cậu chủ?" "Dự đoán như thần ha” Bạc Dạ trợn mắt nhìn cậu ta: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn đến chào hỏi Đường Thi một cái tôi đấy chứ, khi không lại bị ả đàn bà thối kia càn quấy." "Ba cô ta hình như là cổ đông của công ty truyền thông Starlight đấy.” Lâm Từ tìm trong trí nhớ của mình một chút bối cảnh của Thạch Hoa: "Nếu như bị cậu có hảo cảm với cô Đường Thi, có khả năng sau này cô ta sẽ gây rắc rối cho cô Đường Thi nữa đấy."
Bạc Dạ giễu cợt: "Biện pháp duy nhất để trị một cô ả sb chính là cưng chiều cô ta, khiến cô ta ngày càng sb hơn nữa, lần sau thấy cô ta đùa giỡn với con mồi nào đó thì cứ hạ độc thẳng tay cho tôi."
Cậu chủ của mình xem ra rất kiên trì theo đuổi cô Đường Thi đây... Lâm Từ hỏi: "Sau đó thì sao ạ? Cậu lại tiếp tục án binh bất động, chỉ theo dõi thôi à cậu?" "Có phải cậu muốn chết rồi không hả..." Bạc Dạ nhấc chân đạp Lâm Từ một phát: "Sau đó đương nhiên là trai đẹp tôi phải lên sàn rồi!"