Đường Thi và Bạc Dạ nói về chuyện này, sau đó có một lần Bạc Dạ đi đón Đường Duy, ngập ngừng hói dò Đường Duy: "Con ghét Bạc Nhan đến mức nào?"
Đường Duy lập tức nối giận: "Ghét nhất! Không ai sánh bằng" Bạc Dạ vừa lái xe, vừa nghi ngờ liếc nhìn con trai minh, rồi lấm bấm: "Vậy thi con vẫn có thế chấp nhận de con bé tim con
Đường Duy không chút nghĩ ngơi phản bác: "Không phải ba vẫn theo đuối con mẹ sao, mẹ con không quá thich ba"
Bạc Dạ cảm giác bị chính con trai minh đăm một dao, tức giận đến mức không nói nên lời, hõi lâu sau, anh bấm còi hai lần: "Con biết cái gì, chuyện xảy ra giữa ba và mẹ con có thế giống với con và Bạc Nhan sao
Đường Duy nghiém nghị nói: "Chắng lẽ không đúng sao? Bạc Nhan có lỗi với con, ba cũng có lỗi với me."
cập nhật nhanh nhất.
Bạc Dạ bị cạn lời, lần đầu tiên bị con trai dạy dỗ, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không lời nào để nói. Một lúc lâu sau khi chuẩn bị lái lên đường cao tốc thì bị một người chặn lại.
Anh ta là một cảnh sát trẻ, có vẻ vừa mới vào nghề, anh ta chỉ dẫn xe của Bạc Dạ vào một trạm dừng ven đường, sau đó anh ta gõ cửa kính xe của Bạc Dạ: "Thưa anh, xin xuất trình bằng lái xe và chứng minh thư."
Bạc Dạ có chút sững sờ, nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảnh sát giao thông lại nói: "Thưa anh..."
Bạc Dạ cuối cùng cũng định thần lại, ô hay, anh vậy mà lại bị chặn rồi! "Tôi đã phạm phải chuyện gì?" "Ở đây cấm bấm còi trong trung tâm thành phố." Cảnh sát giao thông rất kiên nhẫn: “Vừa rồi anh mới bấm còi hai lần."
Đường Duy không nể mặt mũi mà cười to: "Ba, ba phạm luật giao thông rồi."
Bạc Dạ mặt sầm lại, nghĩ đến mình là cậu chủ nhà giàu, từ lúc nào lại bị cảnh sát giao thông chặn đường, có mất mặt không chứ? Nghiến răng nghiến lợi nói vài câu: "Anh muốn trừ tiền của tôi?" "Đúng vậy" Cảnh sát giao thông chính trực nói: "Không thế vì anh là người quyền quý thì có thể bắt nạt kë yếu."
Được, trái lại là một cảnh sát có lòng công bằng.
Bạc Dạ nhìn anh ta thêm vài lần nữa, nhân tiện nhớ kỹ số thể làm việc trên ngực anh ta, cảnh sát giao thông cũng nhận ra hành động của anh, nghĩ rằng Bạc Dạ muốn nhìn kỹ để lúc về làm khó dễ anh ta, thể nhưng lúc này, chỉ cần đứng ở cương vị này, anh ta nhất định phải đảm bào công bằng, vì vậy kiên trì trừ tiền cho Bạc Dạ để Bạc Dạ kỷ tên, sau đó mới để anh đi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Bạc Dạy lãi xe trở lại đường chính, hai ba con nhìn viên cảnh sát giao thông trong gương chiếu hậu, rồi liếc nhau.
Truyện đề cử: Mật Ngọt Hôn Nhân
Đường Duy nói "Là một cảnh sát rất có trách nhiệm"
Bạc Dạ cũng nói Con nói vậy... Ba nghĩ anh ta sau này sẽ rất có thành tích
Tuy nhiên, mọi người cũng chỉ coi nó như một khúc nhạc đệm mà thôi.
Hai bố con đều không nghĩ tới, lần gặp lại sau này, người cảnh sát giao thông đứng giữa thành phố này chống đỡ toàn bộ ngành cảnh sát phế thải, giống như người bảo vệ cuối cùng của ngày tận thế - ngoan cố giữ vững vị trí nhỏ bé hèn mọn này, nhưng lại là cương vị vĩ đại không gì sánh được.
Đêm đó Bạc Dạ đưa Đường Duy đi đến nhà mới, đó là biệt thự độc lập mà Đường Thi hoàn toàn chịu trách nhiệm xây dựng trang trí, vừa mở cửa bước vào, Đường Thi và những người khác đã ở bên trong rồi, nhìn thấy Đường Duy, Khương Thích đi tới tiến lên ôm cậu bé: "Cuối cùng em cũng tan học rồi!" "Vâng” Đường Duy nói giọng ngọt ngào khiến Khương Thích vui vẻ: “Hôm nay chị Khương Thích thật xinh đẹp." "Ôi, cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt” Khương Thích đưa Đường Duy vào bếp, chân của Đường Thi gần như đã khôi phục bình thường, tình cờ là nhà của Bạc Dạ đã xây xong, mọi người cùng nhau đến nhà mới dùng bữa tối đầu tiên, theo thời gian dần trôi, định kiến của họ đối với Bạc Dạ đã từ từ thay đổi.
Con người sẽ thay đổi, dù là thứ có thâm căn cố để đến đâu thì cũng có ngày bị thay đổi. "Chà! Là gà ác!"
Đường Duy kinh ngạc hét lên: "Thích quá!" "Thật không?" Hàn Nhượng sờ sờ mặt Đường Duy: “Giúp anh lấy nước mận chua ra, gọi mẹ em ngồi đi." "Cảm ơn anh Hàn Nhượng đã nấu ăn." Đôi mắt Đường Duy sáng ngời: “Mẹ em và chị Khương Thích nấu ăn không giỏi bằng anh!” "Được rồi được rồi, đúng là biết cách nịnh nhau."
Khương Thích lại dẫn Đường Duy ra ngoài, bên ngoài Bạc Dạ đã ngồi sẵn trên bàn.
Sau đó Hàn Nhượng ngồi xuống, mọi người cùng nâng ly uống nước, Kỳ Mạc cùng Lạc Phàm cũng tới, Vưu Kim và Khắc Lý Tư do công việc quá bận rộn không đến kịp, nhưng số người cũng không ít, cả Tùng Sam tính ra cũng có tám người, mọi người ngồi đầy bàn gỗ tử đàn, cùng nhau nâng ly chúc mừng. "Chà! Tôi thật sự đã mấy trăm năm rồi không được ngồi chung với mọi người ăn một bữa cơm, giống như Tết Nguyên Đán
Khương Thích hưng phấn nói: "Đặc biệt là Bạc Dạ! Một năm trước tôi còn tưởng rằng anh là đồ cặn bã, nhưng bây giờ xem ra còn có thể sử dụng được. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bạc Dạ nói đùa: "Tôi có phải cảm ơn lời khẳng định của cô không?" "Không cần không cần." Khương Thích xua tay: "Lời khẳng định của tôi không có tác dụng, được Đường Thi khẳng định mới có tác dụng đúng không?
Bạc Dạ nhìn Đường Thi, Đường Thi lập tức dời tầm mắt đi: "Chuyện cũ năm xưa đừng nói nữa được không?"
Nếu cô nói không đề cập đến, nghĩa là, muốn cô nói lời tha thứ, cũng thực sự không có khả năng. Bạc Dạ hai mắt tối sầm lại, Đường Duy đang gặm cánh gà ác, nhanh nhảu nói: "Chị Khương Thích, chị cũng nên kết hôn với anh Hàn Nhượng đi, để tất cả mọi người đều có một đại kết cục, thật sự viên mãn." Ve mặt của Khương Thích bỗng cứng lại.
Kết hôn?
Thật là một từ lâu dài, cô ấy xứng đáng có được Hàn Nhượng sao? Trong lòng cô ấy. còn có sự tồn tại của Diệp Kinh Đường không?
Khương Thích cúi đầu tự cười nhạo chính mình, thật sự vẫn là một giấc mộng, tỉnh mộng, ai rồi cũng sẽ mỗi người mỗi ngã.
Sau đó ăn được một nửa, Bạc Dạ nhận được một cuộc gọi, bầu không khí vốn vẫn sôi nồi, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi.
Lâm Từ thở hổn hển nói: "An... An Mật tự sát bằng cách cắt cổ tay, nói rằng trừ khi cậu gặp mặt cô ta.. Cô ta nói nhất định cậu có tin tức gì đó muốn biết từ trên người, nếu cậu không xuất hiện, cô ta sẽ chết."
Bạc Dạ nheo mắt "Đây là những gì cô ta nói?"
Giọng anh quá trầm, khiến Đường Thi bên cạnh phát giác có điều không ổn, đặt đũa xuống nhìn Bạc Da
Bạc Dạ vẫn vẻ mặt lãnh đạm đó, nhưng sau khi nghe xong lời Lâm Từ nói, biểu cảm trên mặt càng ngày càng đáng sợ, hai hàng lông mày cau lại với nhau, sau đó cúp điện thoại, Bạc Dạ đứng dây, thuận tay cầm lên điện thoại di động: "Tôi có việc phải ra ngoài một lúc." "Chờ một chút." Khương Thích gọi Bạc Dạ lại: "Nhân tiện hỏi chút có chuyện gi à?"
Bạc Dạ không nhìn Khương Thích, lại nhìn thắng Đường Thi.
Người đàn ông mim môi một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách thú nhận: "Chỗ An Mật.. có chút chuyện."
Khương Thích suýt chút nữa ném bàn đi: "An
Mật? Bây giờ anh bỏ đũa xuống bỏ lại bọn tôi, chỉ vì
An Mật?" "Không." Bạc Dạ hạ giọng: "Có chút khó giải thích, khi tôi trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết.." "Tôi sẽ đi cùng anh."
Đường Thi đột nhiên đứng lên, giọng nói lãnh đạm nhưng kiên định: "Đã đến lúc tôi phải gặp mặt cô ta."