Trong nháy mắt đó, trong đầu Khương Thích lướt qua rất nhiều hồi ức.
Tất cả đều liên quan đến Diệp Kinh Đường.
Cô ấy nhớ mình từng bị đem đi đấu giá ở bên trong một nơi khó coi, lúc đó trong mắt Khương Thích tràn đầy sợ hãi.
Cô ấy sợ rằng không có người nào có thể đem cô ấy cứu ra ngoài, tùy tiện là ai cũng được, chỉ cần đem cô ấy cứu ra ngoài là tốt rồi.
Thời điểm khi những người đàn ông đó nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thích, bọn họ nhìn cô ấy ăn mặc thiếu vải bị giam trong lồng được chậm rãi đẩy ra, tất cả những người đàn ông ngồi ở dưới đều trở nên sôi sục!
Thế là, một vòng lại một vòng ra giá ở trên đầu Khương Thích, thậm chí còn có người ra giá trên trời muốn đem cô ấy đấu giá trở về độc chiếm làm của riêng.
Khương Thích rất sợ hãi, thế nhưng cô ấy là… căn bản không có biện pháp phản kháng.
Lúc cô ấy ngẩng đầu lên, đối diện với rất nhiều người đang xao động ở dưới, cô đã đối mặt với một đôi con ngươi màu hổ phách.
cập nhật nhanh nhất.
Không có chút tình cảm nào cứ như là đồ vật vô cảm, con ngươi màu hổ phách vàng nhạt.
Tất cả mọi người đều đang đấu giá Khương Thích nhưng chỉ có anh ta là không nhúc nhích, mặt không biểu tình giống như là đang thưởng thức một vở kịch náo loạn ồn ào. Sâu trong đáy mắt của anh ta thậm chí còn có một ít trào phúng, dạng ánh mắt lạnh như băng như: thế này khiến cho từ trên xuống dưới toàn thân Khương Thích huyết dịch đều đi theo đông cứng.
Giữa đám đông, Diệp Kinh Đường dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khương Thích, bọn họ nhìn nhau vài giây, chung quanh tựa hồ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sau đó, người đàn ông chậm rãi mỉm cười Anh ta nói với trợ lý của mình: “Mua cô ấy cho tôi”
Câu này đã đảo ngược hoàn toàn cuộc đời của Khương Thích.
Cô được Diệp Kinh Đường mua về, tưởng tượng được bắt đầu lại một cuộc sống mới nhưng lại lại mang theo sợ hãi, chỉ sợ cô ấy vừa ra hang hổ lại nhập ổ sói.
Thế nhưng đêm hôm đó Diệp Kinh Đường cũng không có đụng vào cô, chỉ để cô ấy đứng ở một chỗ, người đàng ông này dò xét cô từ trên xuống dưới Một lúc lâu, đôi môi mỏng bạc tình bạc nghĩa kia phun ra hai chữ: “Hoàn hảo”
Tên của em là gì?
Tôi tên là Khương Thích.
Tốt lắm, tôi tên là Diệp Kinh Đường, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là chủ nhân của em.
Diệp Kinh Đường.
Cái tên này từ đó đã ăn sâu vào máu thịt của Khương Thích, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Diệp Kinh Đường như bị mê hoặc, vô ý thức lẩm bẩm.
“Anh Diệp… đôi mắt của anh thật đẹp”
Diệp Kinh Đường dừng lại, sau đó cụp mắt xuống, ngón tay giống như ngẫu nhiên gõ vào tay vịn ghế sô pha, giọng nói hiển nhiên có chút vui vẻ.
“Ừm, rất thức thời, tôi rất ưa thích có người khen tôi, Khương Thích, em rất ngoan”
Khương Thích co rúm lại một chút, giọng điệu Diệp Kinh Đường mập mờ như: vậy, thế nhưng là sâu trong cái mập mờ đó lại là lạnh lùng cùng xa cách.
Diệp Kinh Đường tiến lên một tay nắm lấy cảm Khương Thích, ép buộc cô ấy nhìn thẳng vào anh.
Khương Thích gặp đôi đồng tử vàng nhạt kia luôn cảm thấy đáy mắt giống như là nổi một vòng kim phấn, lập loè nhấp nháy, nhàn nhạt thật sâu, giống yêu quái.
“Nếu thấy đẹp thì cứ nhìn nhiều hơn một chút” Diệp Kinh Đường và Khương Thích nhìn nhau, khiến cô căn bản không thể rời mắt.
“Em biết không, nhưng thứ đẹp đế là thứ dễ gây chết người nhất. Khương Thích, loại lợi thế này em cũng có.”
Em cũng có.
Ngón tay của anh từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới: “Thân thể của em, khuôn mặt của em, trong mắt đàn ông đều rất đẹp”
Lúc này, Khương Thích đột nhiên tỉnh táo lại, liền bị giọng điệu lạnh lùng của anh ta kéo về thực tại, cô chợt hiểu Diệp.
Kinh Đường mua cô ấy là để làm gì.
Anh ta nói: “Tôi muốn khuôn mặt của em: Kể từ ngày đó, Khương Thích trở thành thư ký của Diệp Kinh Đường, anh ta đã bồi dưỡng cô ấy thành một người phụ nữ quyết đoán và thông minh. Khương Thích vì Diệp Kinh Đường liền dùng tất cả các loại thủ đoạn hạ lưu việc ác bất tận, chỉ cần có thể có lợi cho Diệp Kinh Đường, cô ấy nghiến răng nghiến lợi, có cái gì không thể làm được?
Thậm chí Diệp Kinh Đường thỉnh thoảng còn thưởng thức tính cứng rắn của Khương Thích, cái cứng rắn xuất phát từ †rong xương tủy.
Nhưng cũng bởi vì Khương Thích, anh chưa từng chạm vào cô, anh ta cảm thấy bẩn thỉu. Khương Thích vì anh ta mà đã dụ dỗ quyến rũ rất nhiều người hợp tác với anh cho nên Diệp Kinh Đường khinh thường.
Loại phụ nữ này chỉ cần vĩnh viễn bán mạng làm việc cho anh ta là được rồi.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến một người phụ nữ thế này, người có thể vì anh ta mà sẵn sàng biến mình thành người phụ nữ xấu xa, nếu yêu anh thì anh phải làm sao bây giờ.
Từ trong ký ức tỉnh lại, Khương Thích nhìn gương mặt trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô ấy không còn làm được những chuyện đó như trước đây, ngốc nghếch làm tất cả cho Diệp Kinh Đường.
“Chúc mừng anh có thể khiến tôi từ bỏ anh” Khương Thích trầm thấp cười một tiếng: “Đây là anh tự tay tác thành cho tình yêu của tôi, cũng tự tay tạo ra hình phạt cho chính mình. Diệp Kinh Đường, tôi không phải Đường Thi, anh cũng không phải là Bạc Dạ, Bạc Dạ thậm chí sẽ hối cải, sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho Đường Thi, còn anh, căn bản không có”
Căn bản không có. Những gì anh mang lại cho tôi chỉ là nỗi thống khổ lặp đi lặp lại.
Anh xem một chút thời điểm Bạc Dạ vì Đường Thi trăn trọc không dứt, khó lòng chìm vào giấc ngủ, Diệp Kinh Đường, anh không hề có một chút xíu xúc động nào sao?
Nhưng sau khi Khương Thích nói những lời này, cô ấy đã kìm nén được mọi cảm xúc của mình.
€ô cảm thấy đối mặt với một Diệp Kinh Đường như vậy, có nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Diệp Kinh Đường nhìn sự thay đổi tâm trạng trong mắt Khương Thích, sau đó nói: “Em nói xong chưa?”
Em nói xong chưa?
Khương Thích nhếch miệng cười cười, anh ta đã không có khả năng thay đổi bất cứ điều gì.
Đây chính là điểm khác biệt giữa Diệp Kinh Đường và Bạc Dạ.
Khương Thích đứng đó, cười với Diệp.
Kinh Đường một cái sau đó cô quay người lại, hời hợt vứt xuống một câu tạm biệt, sau đó quay người rời đi.
Tạm biệt.
Đây là câu nói cuối cùng của Khương Thích dành cho Diệp Kinh Đường.
Lúc này Diệp Kinh Đường cảm thấy trái tim anh đang đập loạn xạ, dường như chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy.
Anh ta cho rằng anh từ hàng ngàn dặm xa xôi đến tìm Khương Thích, Khương Thích chắc chắn sẽ đi theo anh ta hoặc là Diệp Kinh Đường luôn nghĩ rằng Khương Thích vẫn là đồ vật thuộc quyền sở hữu của riêng mình. Vì vậy mặc kệ Khương Thích đang đùa giốn hay bộc phát tính tình gì, anh cũng cảm thấy chỉ là nhất thời mà thôi.
Khương Thích cuối cùng sẽ ngoan ngoãn trở lại, phải không?
Không phải.
Khương Thích đã biến mất.
Sau khi Khương Thích rời khỏi Diệp.
Kinh Đường, anh đứng ngây ngốc một mình hồi lâu, nhìn dưới lầu trống rỗng, đối mặt với cái thang máy, anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tưởng rằng mọi thứ chỉ là mơ thôi, làm sao Khương Thích có thể biến mất được?
Nhưng Khương Thích đã bỏ đi, cô ấy thậm chí không thèm quay đầu lại.
Diệp Kinh Đường đứng ở đó, một mình đứng dưới lầu, cứ đứng đó nhìn mãi.
Thời điểm Khương Thích trở lại trên lâu, Đường Thi đang đứng trong phòng khách, thấy cô đi tới, cô ấy lập tức chạy tới chào đón.
“Tớ nhìn thấy Diệp Kinh Đường lôi kéo… Cậu thế nào rồi?”
Khương Thích đứng đó, hít thở sâu một lúc lâu: “Tớ cắt đứt quan hệ với anh ta”
Tựa hồ bởi vì như vậy, tất cả đều sẽ kết thúc.
Đường Thi mở to mắt: “Thật sao? Anh †a có làm gì cậu không?”
“Ừm” Khương Thích bước tới ngồi xuống, hai tay xoắn suýt đan chặt vào nhau. “Nhưng tớ đều cự tuyệt”
Đường Thi cảm thấy có chút đau lòng, nhìn vẻ mặt gượng gạo, cưỡng ép bản thân chống đỡ mọi chuyện của Khương Thích lúc này, cảm giác như đã nhìn thấy chính mình trong quá khứ.
Cô ấy hy vọng Khương Thích thoát ra khỏi cái bóng tối đó hơn ai hết, Diệp Kinh Đường không thể cho Khương Thích bất cứ thứ gì.