Hôm nay Đường Duy đến nhà Lam Thất Thất tìm người, gây chuyện quả thực xấu hổ, Bạc Nhan không biết lúc này mình nên đi xuống tốt hơn, hay là ở nguyên đó không động.
Không động thì thể hiện mình như con rùa rụt đầu.
Nhưng nếu rời khỏi nhà Lam Thất Thất, Bạc Nhan xin thề, chắc chắn Đường Duy sẽ có thể làm được chuyện khác, người này coi trời bằng vung, không có gì có thể ngăn cậu ta lại, dù là có một số chuyện đã vượt quá ranh giới đạo đức.
Cô có không thích Diệp Tiêu nữa thì việc cưới xin này cũng đã là định trên tấm sắt, cô không thể gây thêm phiền cho ba mình nữa, danh tiếng nhà họ Tô không thể tiếp tục hỏng thêm.
Ánh mắt Đường Duy nhìn Bạc Nhan thay đổi: “Không định xuống?”
cập nhật nhanh nhất.
“Không.”
Bạc Nhan hít sâu: “Tôi sẽ không đi với anh.”
“Cô xác định là tôi đến đưa cô đi như thế sao?”
Đường Duy cứng rắn nhịn tất cả kích động trong lòng mình xuống, hết lần này đến lần khác còn muốn châm chọc cô: “Coi trong mình quá rồi.”
“Lời vô dụng thì không cần nói nhiều, nếu không phải đến đưa tôi đi, vậy… Cuối cùng Bạc Nhan cũng xuống lầu, đến trước mặt Đường Duy: “Là đến chúc mừng tôi đính hôn sao?”
Cô nở một nụ cười, nụ cười đó khiến mắt Đường Duy đau nhói.
Cậu ta cũng không biết bây giờ mình nên có phản ứng gì, cứ nhìn Bạc Nhan đến trước mặt cậu ta như thế, nhưng dù cô cách cậu ta rất gần, Đường Tiêu lại cảm thấy Bạc Nhan ở một nơi rất xa như cũ.
Rõ ràng giơ tay ra là có thể kéo mạnh cô đến cạnh mình, nhưng cậu ta lại cảm thấy bọn họ cách xa nhau hàng tỉ năm ánh sáng.
Khoảng cách hoàn toàn không thể vượt qua.
Bắt đầu từ khi nào, bọn họ lại trở thành thế này?
“Cô nghĩ rõ rồi?”
Giọng người đàn ông trầm thấp: “Muốn gả cho Diệp Tiêu?”
Bạc Nhan không trả lời thẳng, chỉ nói: “Cuộc hôn nhân này đều có lợi với hai nhà chúng ta.
“Bây giờ tôi đang hỏi cô.”
Đường Duy lặp lại lần nữa: “Muốn gả cho Diệp Tiêu sao?”
Bạc Nhan run rẩy, sau đó đỏ mắt lên: “Đúng vậy.”
Đúng vậy.
Đường Duy cảm thấy lưng mình như bị đâm xuyên, lưỡi dao sắc bén khiến cậu máu me be bét.
Giọng nói của cậu mang theo sự run rẩy: “Cô nói cái gì?”
Nói lại lần nữa, nói lại lần nữa cậu sẽ.
“Tôi nói đúng vậy”
Bạc Nhan cắn răng thừa nhận sự ép hỏi của Đường Duy: “Tôi muốn gả cho Diệp Tiêu, anh hài lòng chưa! Tôi muốn chúc mừng anh, đã thoát khỏi sự dây dưa của em!”
Câu nói này giống như một tấm lưới vô hình rơi thẳng xuống, sau đó thắt chặt trong nháy mắt, khiến cho cả trái tim của Đường Duy đều bị ghìm chặt, ngạt thở khiến cậu không thể thở trong chốc lát.
“Cô điên rồi.”
Đây là hôn nhân cả đời!
“Tôi điên rồi? Rốt cuộc là ai điên?”
Bạc Nhan nhìn Đường Duy: “Tôi lại cảm thấy, gần đây anh luôn xuất hiện trong tầm mắt em, nếu ghét tôi thật, hận không thể khiến tôi chết, thì đừng làm như thế này nữa, Đường Duy.”
“Cô đang cảnh cáo tôi?”
Bạc Nhan không nói nữa.
Lam Thất Thất ở một bên vô ý thức khuyên nhủ: “Đường Duy, thực ra là không cần thật đâu, đợi khi Bạc Nhan và Diệp Tiêu đính hôn rồi, anh như thế này… mọi người đều xấu hổ.”
Đều là người trong một giới ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sao lại phải trở mặt như thế này.
“Vậy nếu tôi không cho cô gả cho Diệp Tiêu thì sao?”
Lời nói ra làm người kinh ngạc, lời của Đường Duy khiến Lam Thất Thất bị dọa nhảy dựng, cô ấy vô ý thức quát lớn: “Đường Duy, anh không muốn sống nữa sao!!”
Cả người Bạc Nhan run rẩy.
“Anh dựa vào cái gì…”
“Tôi không cho phép.”
Đường Duy lạnh lùng buông một câu rồi quay người ra khỏi cửa: “Hôm nay đến nói cho cô biết một tiếng, cô đừng mong đính hôn được.”
Bạc Nhan không nhịn được, chảy nước mắt: “Sao anh nhất định phải ép tôi như thế này! Tôi không đính hôn với Diệp Tiêu thì kết hôn với ai, với anh sao?!”