Sakahara Kurosawa bị lời nói của Từ Thánh
Mân doa so.
Cậu ta hoàn hồn lại rồi gào lớn: "Anh không muốn sống nữa à! Cả nhà họ Từ có nhiều người như thế, công ty lớn như thế mà anh nói không đi làm nữa là không đi làm nữa, ba anh sẽ giết anh đấy!” “Giết tôi hả!” Từ Thánh Mẫn bẻ cổ một cái, vỗ mạnh lên mặt bàn bida tới mức Sakahara Kurosawa cảm giác quả bóng dưới bàn như vỡ đôi luôn rồi. "Đưa cái thứ đồ chơi rách nát đấy cho Từ Dao đi!"
cập nhật nhanh nhất.
Từ Thánh Mẫn cảm giác sự nhẫn nhịn của mình đã chạm tới giới hạn: "Mẹ kiếp, tôi rất nóng lòng muốn vạch trần chuyện của cô ta ra, để tôi xem xem bao giờ thì nhà họ Từ sụp đổ!” “Anh điên rồi hả, ngay cả gia đình mình mà cũng muốn trị!” Sakahara Kurosawa không nhịn được mà lẩm bẩm: “Tiêu rồi tiêu rồi, trời lạnh nhà họ Từ phải phá sản rồi, Từ Thánh Mẫn, anh đúng là mặt dày, anh muốn một mất một còn với Từ Dao sao!"
Từ Thánh Mân vừa chửi vừa đi ra ngoài, Sakahara Kurosawa xông tới kéo anh ta: “Anh đi làm à?" “Tôi tới nhà họ Lam. “Giờ anh mà tới nhà họ Lam... thì đúng là... Yết hầu Sakahara Kurosawa giật giật: "Muốn chết mà!"
Bây giờ Từ Thánh Mân lại cảm thấy Sakahara Kurosawa nói không sai.
Lúc anh ta tới cổng nhà họ Lam và nhìn thấy một hàng vệ sĩ tư nhân người ngoại quốc, ai nấy đều cao hai mét khiến anh ta tưởng là mình đang đứng trên sàn đấu quyền anh.
Cái... Cái thế trận gì thế này! Nếu mà là người khác thì chắc là sẽ sợ tới mức tè ra quần mất! “Cậu tới rồi hả?" Vệ sĩ đứng thành hai hàng tạo thành một lối đi ở giữa, một người đàn ông trung niên, dáng người thẳng tắp đi ra, nhìn thoáng qua Từ Thánh Mẫn đang đứng trước cổng, ánh mắt sắc bén: “Không ngờ lại có khách quý tới chơi.” Giọng điệu này rất khó nghe này của Lam Minh khiến Từ Thánh Mẫn cau mày lại.
Xem ra Lam Minh đã biết mọi chuyện. “Cháu tới gặp Lam Thất Thất.
Từ Thánh Mẫn không hề chùn bước, bây giờ mà chùn bước thì có thể sau này sẽ xong luôn: “Xin chủ hãy cho cháu được nói chuyện với cô ấy” “Cậu có quan hệ gì với Lam Thất Thất mà mặt dày tới đây gặp nó hả?”
Lam Minh cười khẩy một cái: “Thất Thất nhà tôi gần đây đang phải huấn luyện. “Cháu... Từ Thánh Mẫn lung lay, tự hỏi mình sao lại tới tận đây. Có lẽ Lam Minh nói không sai, quan hệ của Lam Thất Thất và anh ta nói sâu nặng thì sâu nặng, nhưng, nói xa lạ thì cũng rất xa la.
Xa lạ tới mức chỉ cần dùng từ bạn bè là cũng đủ để miêu tả mối quan hệ này, bây giờ bọn họ cũng không thể làm bạn bè nữa, vậy thì còn mối liên hệ nào nữa chứ?
Từ Thánh Mẫn cắn rằng: “Cháu muốn bảo cô ấy suy nghĩ thêm về chuyện huấn luyện” “Trong mắt tôi, việc Thất Thất đi huấn luyện đặc biệt, ra chiến trường, bảo vệ quốc gia là một việc rất vinh quang" Giọng điệu Lam Minh tràn đầy sự oai phong: "Con bé sẵn sàng cống hiến cho đất nước, đây chính là vinh quang của nhà họ Lam, tôi rất kiêu ngạo vì con bé. Hơn nữa, phụ nữ nhà họ Lam chúng tôi không phải không thể sáng ngang đàn ông, tương lai nhất định Lam Thất Thất sẽ rất rộng mở.
Từ Thánh Mân cắn rằng: “Nhưng mà.. “Cậu không cần phải nói gì nữa
Lam Minh quay người và nói:"Vấn đề này cứ quyết như vậy, Từ Thánh Mẫn, cậu đi đi.”
Ông ta không muốn dùng từ khó nghe hơn, dù sao anh ta cũng là người mà con gái ông ta đã đã từng thích.
Từ Thánh Mẫn nhìn Lam Minh, ánh mắt đó khiến trong lòng Lam Minh run lên.
Anh ta nói: “Chú, thật sự không có cơ hội nào nữa sao?"
Lam Minh im lặng rất lâu rồi quay người rời đi.
Vệ sĩ lại đứng lại thành một hàng chắn đường như một bức tường thành kiên cố.
Từ Thánh Mẫn nghiến chặt răng, anh ta đứng ở đó một hồi lâu, lúc rời đi hốc mắt đã đỏ lên.
Trên lầu hai, Lam Minh đang đứng trước cửa sổ sát đất, ông ta nhìn thấy Từ Thánh Mẫn rời đi thì khẽ thở dài một cái.
Một tuần sau.
Từ Thánh Mẫn đang sắp xếp hành lý, Sakahara Kurosawa xông vào nhà anh ta: “Mẹ nó đầu óc anh cũng có vấn đề rồi?!”
Từ Thánh Mẫn không ngẩng đầu mà tiếp tục sắp xếp đồ đạc: "Làm gì vậy?" “Mẹ nó anh thật sự đăng ký đi hoang mạc huấn luyện đặc biệt cùng Lam Thất Thất đấy à?” Sakahara Kurosawa hét lớn.
Từ Thánh Mẫn dừng lại: “Ừm. “Nhà họ Từ thì sao? Anh cố gắng nhiều như thế chỉ để giành được ấn tượng tốt với ba anh, giờ anh lại định tặng cho Từ Dao à? Anh đi hai năm thì nhà họ Từ phải làm sao chứ?” “Ông đây từ bỏ!” Từ Thánh Mẫn xách túi lên và đeo lên trên vai, anh ta bực bội quát lớn: “Mẹ nó lỡ Lam Thất Thất bỏ chạy cùng với thằng khác thì phải làm sao, ông đây không muốn sống như Đường Duy đầu?”