Nhưng nếu như là tùy ý nói, tại sao phải gọi Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân đến sân bay đón cô chứ?
Lạc Du Du chỉ dành gượng cười nói: “Em biết là anh muốn em trở về, cho nên mới bảo Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân đến đón em đúng không?”
Trên mặt Sakahara Kurosawa viết đây chữ không vui, hung hăng đẩy cô ta sang một bên, không trả lời, tự mình đi vào bên trong: “Pha nước tắm cho tôi chưa?”
Lạc Du Du cũng đi theo sau, rập khuôn theo.
Sakahara Kurosawa nghiêng đầu nhìn cô ta, thấy cô ta ngoan ngoãn thành thật như vậy, không biết tại sao tâm trạng.
cập nhật nhanh nhất.
lại tốt hơn một chút, nhưng không thể hiện rõ điều đó trên khuôn mặt, chỉ hừ một tiếng: “Ngốc nghếch, nhưng rất bám người”
Đây là đang khen cô sao?
Lạc Du Du không biết vì sao nghe xong lại càng buồn bực hơn, trong lòng trào lên một tia chua xót.
Cô ta đi vào giúp Sakahara Kurosawa lấy khăn tắm, không ngờ người đàn ông lại dừng động tác.
Sau khi dừng lại thì năm lấy tay Lạc Du Du.
Mang theo ý rượu, người đàn ông tiến lại gần Lạc Du Du, gương mặt xinh đẹp đó phòng đại trong tầm mắt của cô ta, khiến Lạc Du Du bất giác lùi về sau: “Anh”
“Cô nói xem, quen biết lâu như vậy”
Yết hầu Sakahara Kurosawa chuyển động: “Hai người chúng ta có phải còn chưa xảy ra chuyện gì đúng không, hửm?”
Giọng nói trầm thấp mê người, làm cho hai má Lạc Du Du nóng lên, cô ta vô thức đẩy Sakahara Kurosawa ra: “Anh uống rượu rồi”
“Không cần cô nhắc, tôi tự biết”
Sakahara Kurosawa vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ngữ khí rất ám muội: “Nếu không hôm nay sao lại nhìn thấy cô thuận mắt như thế chứ? Nhất định là uống rượu rồi”
Lạc Du Du tự giễu khế cười, cô ta đã đánh giá thấp trình độ Sakahara Kurosawa ghét cô ta rồi.
“Có điều tôi thấy cô đi thẳng vào phòng tắm với tôi như vậy: Tay nắm tay cô ta vẫn không buông, Sakahara Kurosawa giơ tay cô ta lên, giơ qua đỉnh đầu, ép cô ta vào bức tường lát gạch trong phòng tắm: “Có phải là muốn thu hút sự chú ý của tôi không, hửm?”
Những viên gạch lạnh lẽo khiến Lạc Du Du run lên, nhưng điều khiến cô ta sợ hãi hơn chính là ánh mắt của Sakahara Kurosawa.
Mang theo dã tâm săn mồi, nhưng lại không có tình yêu.
“Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ là… giúp anh lấy khăn tăm thôi”
“Ngoan ngoãn hầu hạ tôi như vậy sao?”
Sakahara Kurosawa cười lạnh buông tay Lạc Du Du ra, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô ta: “Nuôi cô tiết kiệm hơn nuôi một con chó nhiều.”
Cho dù đã quen với những lời nói lạnh lùng của anh ta, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lạc Du Du bị so sánh như vậy.
Mắt cô ta đỏ lên đẩy Sakahara Kurosawa ra, đột nhiên đánh tay anh ta: “Anh nói những lời đó làm gì chứ?”
Chậc chậc, thỏ con tức giận rồi.
Xù lông oan ức như vậy, nhìn thật là muốn bắt nạt mà.
Sakahara Kurosawa cười vui vẻ nói: “Thương hại cô.”
“Em không cần anh thương tiếc cho em”
Giống như bị người khác đâm vào chỗ đau vậy, Lạc Du Du ném khăn tắm ở một tay khác vào vai Sakahara Kurosawa.
Lần đầu tiên cô ta cao giọng nói chuyện với Sakahara Kurosawa như vậy: “Em không cần thương tiếc đồng tình bất cứ cái gì cả, thu lại những thương hại của anh đi”
Đáng thương cái gì?
Đáng thương cái gì chứ?
Lạc Du Du bắt đầu run rẩy, đáng thương cô ta yêu sâu đậm như vậy mà phải giả vờ không yêu sao?
Đáng thương cô ta không có bản ngã, mọi thứ đều phục vụ cho nhu cầu của Sakahara Kurosawa sao?
Cô yêu anh như vậy, yêu anh như vậy, nhưng không dám nói ra.
Cuộc hôn nhân giữa hai bọn họ từ chối mọi từng cảm từ một bên, bởi vì tình cảm chính là thứ kéo họ lại. Giữa bọn họ.
chỉ là một cuộc hôn nhân quang minh chính đại lợi dụng nhau mà thôi.
Nhưng càng không nói ra, càng bị Sakahara Kurosawa lạnh nhạt.
Càng không nói…
Lạc Du Du run rẩy, hồi thần loạng choạng chạy ra ngoài, giống như phía sau có một con dã thú đang đuổi theo vậy.
Càng không nói càng quên chữ yêu này phải nói ra thế nào.