Những lời nói này của Lạc Du Du không lớn, nhưng phân lượng lại đặc biệt nặng, khi lọt vào trong tai Sakahara Kurosawa, khiến anh ta cảm thấy mình như bị búa hung hăng đập hai phát vậy, nhất thời không hồi thần lại.
Trong mắt chỉ còn gương mặt của Lạc Du Du bởi vì tức giận mà có chút tái nhợt.
Dường như cô ta đang rất tức giận, chỉ vào đống thức ăn thừa trên mặt đất: “Tự mình dọn đi”
Nói xong trực tiếp xách túi ra ngoài, ném Sakahara Kurosawa lại phía sau, khi đi sải bước rất lớn, thậm chí không quay đầu lại.
cập nhật nhanh nhất.
Thân hình đó biến mất khỏi cửa phòng khách.
Cho đến khi cô ta rời đi, Sakahara Kurosawa vẫn chưa tỉnh táo lại, anh ta ngẩn ra, bên tai ong ong, giống như bị ai đó tát vào mặt vậy.
Tình hình gì vậy?
Lạc Du Du cô ta… cô ta dám to gan ra vẻ với anh ta sao?
Cô ta dám?
Cô ta lấy đâu cái gan đó chứ?
Sakahara Kurosawa vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn chằm chằm đống hỗn độn dưới đất, không biết vì sao trái tim lại quặn thắt lại.
Cảm giác đau đớn bắt đầu len lỏi khắp các mạch máu, Sakahara Kurosawa giơ tay ôm ngực, hít sâu một hơi.
Anh ta vốn dĩ cho rằng mình sẽ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy bữa sáng bị lật đổ, giống như… Giống như hình thấy vẻ mặt thất vọng và sự tan vỡ trước khi Lạc Du Du rời đi vậy.
Tại sao lại khó chịu như vậy?
Lạc Du Du đi thăm Tô Nhan.
Cách một bức tường trong suốt, cô tràn đầy lo lắng: “Cậu thật sự không sao chứ?”
Tô Nhan gầy đi rất nhiều, gây đến nôi khiến người khác đau lòng.
Lạc Du Du lo lắng không lâu sau, Tô Nhan sẽ gầy thành tro, gió thổi một cái là bay đi mất.
“Tớ không sao” Vẻ mặt của Tô Nhan đặc biệt thoải mái, mặc dù rất gầy, nhưng dường như đôi mắt cô đã trong sáng hơn trước.
Cô cong môi, vẫn là đôi mắt xanh xám hút hôn đó, bên trong phản chiếu gương mặt của Lạc Du Du: “Cậu về nước bao giờ vậy?”
Hai mắt Lạc Du Du tối sầm, Tô Nhan đột nhiên hiểu ra, mặc dù bây giờ trên người cô mang theo tội lỗi, nhưng trái tim dù sao cũng được làm bằng thịt, nhìn thấy vẻ mặt này của Lạc Du Du, cô chỉ hận mình hiện tại không thể ôm lấy cô ta: “Có phải Sakahara Kurosawa lại tùy ý gọi cậu về không?”
Tô Nhan quả nhiên là thông minh, đã đoán được rồi.
Lạc Du Du chỉ có thể cố gắng gượng cười nói: “Đúng vậy, về là đến tìm cậu đấy, cậu thấy tớ có phải rất quan tâm cậu không?”
“Còn nói nữa”
Tô Nhan giả vờ tức giận: “Sao có thể như vậy chứ? Anh ta quá đáng lắm rồi, tớ không muốn nhìn thấy cậu như vậy”
“Không sao.”
Lạc Du Du siết chặt tay: “Thật ra là muốn tìm cậu nói chuyện. À đúng rồi, Trì Liệt cũng đến tìm tớ, anh ta nói bây giờ anh ta rất xấu hổ khi đến đây”
Tô Nhan không hề có địch ý với Trì Liệt, ngược lại có chút nhớ, nhún vai tỏ ý không sao, hỏi: “Sao lại xấu hổ?”
“Không phải bây giờ đến rồi sao”
Bên ngoài truyền đến một giọng nói, Lạc Du Du ngẩn ra cùng Tô Nhan nhìn vế phía cửa, quả nhiên ngoài cửa có một người đàn ông đang bước vào, khi nhìn thấy Tô Nhan, cậu ta vây tay: “Hey, lâu ngày không gặp”
‘Viền mắt Tô Nhan có chút đỏ: “Trì Liệt, sao bây giờ anh mới đến?”
“Lúc đó em còn bận đánh nhau với Đường Duy, anh tiến vào tham gia trò vui làm gì chứ”
Trì Liệt chắp tay: “Càng giúp càng bận, bây giờ không phải tốt hơn sao.”
“Nhìn thấy em ngồi tù, không thấy xấu hổ thay em sao?”
Tô Nhan cúi đầu, vốn dĩ khi nói chuyện với Lạc Du Du cũng không thấy buồn như vậy, lúc này vậy mà giọng nói lại nghẹn ngào: “Xin lỗi, gây phiên phức cho mọi người rồi.”
Mọi người đều suy nghĩ thay cô, bên vách núi có rất nhiều người muốn giơ tay giữ lấy cô, hy vọng có thể giữ cô lại, mà cô lại không quan tâm đến bất kỳ ai, nhảy xuống dưới.