Bà Lý cười nhìn mười ngón tay đeo nhẫn trên bàn của bà Khoát, giống như chỉ hận không thể khoe cho người khác biết mình có tiền. Bà cầm chèn trà nhỏ lên: “Cô Tô nói quá đúng, ngày thường tôi cũng không thích đeo những thứ này, đeo vào sợ vướng.”
Mang một cái đã sợ vướng rồi.
Đằng này cả mười ngón tay đều đeo, chẳng phải rất khó chịu sao?
Lúc này sắc mặt của bà Khoát rất kém, lúc xanh lúc đỏ, dường như muốn tháo nhẫn trên tay ra ngay lập tức. Bà ta buông bài trong tay xuống, đặt tay dưới gầm bàn.
Những người khác cũng nhao nhao nói: “Vẫn là cô Tô và bà Lý nói đúng.”
Trên bàn có hai vị trí trống do hai người khác đi vệ sinh.
Bà Lý nhìn Cố Uyên cười: “Cô Tô, chúng ta đánh bài một lúc xong cùng đi ăn cơm.”
Cố Uyên đang muốn từ chối nhưng nhìn trong phòng nghỉ không còn ai khác, chỉ còn một người, Cố Uyên đi tới.
Cô không biết chơi bài, nhưng chơi hai ván cũng không thua nhiều. Nhân viên phục vụ gõ cửa nói bữa trưa đã được chuẩn bị xong.
Trong phòng tiệc có cả trăm bàn ăn.
Vị trí của Cố Uyên là ngồi bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, cả bàn ăn đều là những nhân vật có máu mặt ở Hải Châu. Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám khói, khí chất cao quý, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, lanh lợi: “Anh Ba, có phải anh nên tự phạt một chén hay không? Em tới Hải Châu lâu như vậy rồi mà anh cũng không tới tìm em.”
Mạc Kiên Trung ngồi bên phải Tô Ngọc Kỳ: “Liên Liên, ông không đi cùng cô, cô ngồi bên cạnh anh Ba không thích hợp.”
“Có gì không thích hợp? Lâu như vậy không nhìn thấy anh Ba, anh Ba không nhớ em sao?”
Người đàn ông cười cười, đôi mắt đen liếc nhìn Trần Liên Liên.
Lúc Cố Uyên đi tới đã thấy một cô gái mặc váy hồng ngồi chỗ của mình, cháu gái của ông Trần, Trần Liên Liên.
Cô dừng bước.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Uyên không biết nên đi hay ở lại. Lúc cô đang do dự thì Mạc Kiên Trung nhìn thấy cô, gọi một tiếng: “Chị Ba, chị đến rồi.”
Người đầu tiên nhìn chính là Trần Liên Liên.
Trần Liên Liên nhìn Cố Uyên, không tình nguyện đứng dậy. Cô ta mang theo dáng vẻ kiêu ngạo của cô chủ bước tới, khoác tay Cố Uyên: “Đây là chị Ba sao? Lần đầu tiên gặp. Chị đến lúc nào vậy? Sao lại không gọi em tiếng?”
Vợ của Tô Ngọc Kỳ, Lưu Thanh Vũ, Trần Liên Liên chưa gặp bao giờ nhưng cũng đã nghe người ta nói.
Đối mặt với địch ý của Trần Liên Liên, Cố Uyên chỉ nhẹ nhàng cười: “Bữa tiệc cũng chưa bắt đầu. Nếu em gái Liên Liên mới từ nước ngoài về, không bằng cứ tiếp tục nói chuyện đi. Chị đi vệ sinh một chút.”
Trần Liên Liên mang dáng vẻ thắng lợi, đắc ý ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Ngọc Kỳ một lần nữa. Cô ta nhìn Cố Uyên với một ánh mắt khiêu khích, vui vẻ. Trên mặt cô gái ở tuổi đôi mươi mang vẻ ngây thơ, khờ khạo, giọng nói giống như chim hoàng oanh, mọi người sẽ không nghĩ cô ta vô lễ mà cho như vậy là thẳng thắn.
Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng Cố Uyên rời đi, ngón tay theo bản năng nắm chặt ly thủy tinh trong tay. Trần Liên Liên thấy Tô Ngọc Kỳ không để ý tới mình liền nhẹ nhàng gọi: “Anh Ba.”
Tô Ngọc Kỳ buông ly thủy tinh trong tay xuống, ánh mắt vẫn nhìn bóng lưng Cố Uyên, lạnh lùng nhưng vô cùng đẹp trai. Anh lạnh nhạt nói: “Cô Trần, ông Trần gọi cô.”
Trần Liên Liên tái mặt: “Anh Ba, lâu rồi Liên Liên chưa nhìn thấy anh.”
Mạc Kiên Trung vuốt cằm: “Cô Trần, ông Trần gọi cô. Cô vẫn nên nhanh chóng đi tới đi.”
Ý tứ chính là cô ta đang chiếm chỗ của chị Ba.
Ngồi ở bàn này đều là nhân vật cao quý của Hải Châu. Một người đàn ông hình như đi cùng với bạn gái, cô ta là một người phụ nữ rộng lượng, cho Trần Liên Liên một đường lui nói: “Cô Trần rất đáng yêu, chẳng trách ông Trần lại yêu thương cô như vậy.”
Trần Liên Liên nhìn thoáng qua khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, đứng lên, trong mắt có chút xấu hổ, giả vờ không chuyện gì cầm váy nói: “Anh Ba, ông gọi em. Em đi trước.”
Mạc Kiên Trung nhìn anh Ba nhà mình, sờ cằm, xem ra trong khoảng thời gian này mối quan hệ giữa anh Ba và Lưu Thanh Vũ đã có gì đó thay đổi. Vào lúc mấu chốt, anh Ba vẫn không đành lòng nhìn Lưu Thanh Vũ bị người khác bắt nạt.
Anh Ba này, thật là...
Lúc Cố Uyên quay lại, ngồi xuống thì bữa tiệc mới bắt đầu.
Nhân viên phục vụ mang món ăn lên.
Cố Uyên ngồi bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, lúc cô cầm đũa lên, không cẩn thận động vào cánh tay của người đàn ông. Cô nắm chặt đôi đũa, dịch chiếc ghế sang bên cạnh bà Trương.
Tô Ngọc Kỳ uống một ngụm rượu, nhìn thấy động tác của người phụ nữ bên cạnh. Nghiêng mặt qua liếc nhìn cô, cô cúi đầu, miệng nhỏ ăn đồ ăn trong đĩa, cô ăn rất ít, rồi uống thêm một chút cháo trong bát.
Những thứ đồ ăn khác hầu như không động tới.
Cô rất gầy.
Từ góc độ này, Tô Ngọc Kỳ nhìn cổ của cô, vì cô cúi đầu ăn nên có thể nhìn rõ xương sau cổ, cái cổ thon dài, trắng nõn. Cô ăn cái gì cũng rất chăm chú, miệng nhỏ uống cháo Tiểu Mễ, uống được gần nửa bát rồi không uống nữa.
Đã gầy như vậy rồi lại còn ăn ít.
Người đàn ông khẽ mím môi.
Người đứng đầu Trần gia, Trần Viễn Độ cầm ly rượu đi tới, dường như muốn mời rượu, đi tới bàn của Tô Ngọc Kỳ: “Cảm ơn Tô tổng và các vị đã bớt chút thời gian quý báu tới tham gia lễ mừng thọ của tôi. Tôi mời mọi người một ly.”
Nhân viên phục vụ lần lượt rót rượu.
Cố Uyên cầm ly rượu lên, dạ dày cô cảm thấy không thoải mái. Từ khoảng thời gian trước bị ốm, cô chỉ có thể ăn một chút đồ ăn nhẹ, cô uống rượu vào dạ dày sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đây là lễ mừng thọ của ông Trần, mọi người trên bàn đều đã uống xong, chỉ còn ly rượu của Cố Uyên bên trong vẫn còn hơn nửa ly. Cố Uyên đem ly rượu đỏ uống hết, sắc mặt có chút tái nhợt
Từ lần trước bị bệnh, dạ dày cô rất yếu.
Ngày bình thường ở nhà, cô chỉ ăn một chút đồ ăn nhẹ, chỉ có lúc Tiêu Tuyết đưa cô ra ngoài ăn, cô vẫn ăn cháo nhưng cũng sẽ ăn thêm một chút đồ ăn khác.
Uống xong ly rượu, Cố Uyên cảm thấy dạ dày mình nóng như lửa đốt.
Trần Viễn Độ lại nhìn về phía Tô Ngọc Kỳ: “Cậu Tô, mợ Tô, tôi mời hai người một ly.”
Nhân viên phục vụ lại tiến lên rót rượu, khóe môi Cố Uyên tái nhợt.
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, người phụ nữ gầy gò, yếu ớt bên cạnh này giống như anh đang hành hạ cô. Không uống được thì đừng có uống, tỏ ra mạnh mẽ cái gì, rồi anh giành lấy ly rượu trong tay cô, người đàn ông nhìn Trần Viễn Độ: “Tửu lượng của vợ tôi không tốt, để tôi uống hộ cô ấy.”
Trần Viễn Độ lập tức cười: “Là do tôi đường đột rồi.”
Cố Uyên chống đỡ tới khi bữa tiệc kết thúc, Trần Liên Liên tiến lên diễn tấu đàn dương cầm.
Cô đưa tay ôm chặt bụng.
Cố Uyên đứng dậy, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh Tô, tôi đi vệ sinh một chút.”
Từ sáng đến bây giờ, ngoại trừ gọi tên của anh, đây là lần đầu tiên cô nói với anh.
Tô Ngọc Kỳ còn tưởng người phụ nữ này bị câm, hóa ra vẫn biết nói chuyện. Anh “Ừ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
Cố Uyên đi tới nhà vệ sinh, hai tay vịn bồn rửa tay, nôn hết đồ ăn ra, vốn dĩ cô đã ăn không nhiều.
Khuôn mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Đồ ăn trong dạ dày đều đã nôn ra hết sạch, cô nghỉ một lát rồi mở nước ra rửa mặt.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cố Uyên đưa tay vuốt vuốt lông mày.
“Cô Tô, cô không sao chứ?” Hai người phụ nữ ngồi cùng bàn ăn chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, thì thấy sắc mặt Cố Uyên tái nhợt đứng trước của nhà vệ sinh liền hỏi thăm một câu.
“Tôi không sao.”
Tiếng đàn dương cầm du dương chậm rãi vang lên từ phòng tiệc.
Tinh thần của ông Trần vô cùng tốt, sau khi Trần Liên Liên đánh đàn xong, ông Trần vỗ tay. Tô Ngọc Kỳ đi tới, lên tiếng chào hỏi, ông Trần đặc biệt coi trọng Tô Ngọc Kỳ, đánh giá anh rất cao. Nhìn dáng người Tô Ngọc Kỳ, ông Trần thở dài, nếu con trai ông bằng một nửa Tô Ngọc Kỳ thì nhà họ Trần phát triển cũng không có gì lạ.
Ông chỉ có thể cảm thấy ông Tô có một đứa cháu trai như vậy thật tốt.
Bà Vương và bà Hà đã trở về chỗ ngồi.
Bà Hà nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống không: “Ồ, cô Tô vẫn chưa quay lại sao?”
Bà Vương mở miệng: “Đúng rồi. Nhìn bộ dạng của cô Tô hình như không được thoải mái.”
Hai người nói chuyện bình thường với nhau, rất nhanh chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác, lại nói sang đến vấn đề quần áo.
Tô Ngọc Kỳ nhạy cảm nghe được mấy chữ “cơ thể không thoải mái” nhíu lông mày. Thêm năm phút nữa trôi qua, anh đứng dậy, cầm một điếu thuốc lá từ trong hộp đưa lên miệng. Mạc Kiên Trung thấy anh phải đi liền hỏi một câu: “Anh Ba, anh muốn đi đâu?”
“Ra ngoài đi dạo.” Tô Ngọc Kỳ nói xong, bật lửa màu xanh lóe lên, châm thuốc, vừa hút vừa đi về phía nhà vệ sinh.
Cố Uyên vịn lan can cầu thang, phòng tiệc ở tầng hai.
Cố Uyên đi vào phòng nghỉ, uống hai ngụm nước ấm, dựa người trên ghế sofa, có chút mệt mỏi.
Điều hòa trong phòng mở hơi lạnh.
Cô cảm thấy có chút lạnh.
Trong dạ dày khó chịu.
Tô Ngọc Kỳ đứng trước cửa phòng rửa tay, tựa người ở cửa ra vào đối diện cửa sổ, anh lấy hai điếu thuốc ra hút. Nhân lúc người nhân viên tạp vụ đi vào nhà vệ sinh, anh nhờ nhân viên tạp vụ xem thử nhà vệ sinh nữ có Lưu Thanh Vũ hay không.
Nhân viên tạp vụ sau khi đi ra nói: “Không có.”
Người phụ nữ này đã chạy đi đâu?
Người phụ nữ kia chẳng phải nói cô đứng không thoải mái sau? Được rồi, thoải mái hay không cũng chẳng liên quan đến anh. Anh cũng chẳng muốn quản những chuyện này.
Loại phụ nữ này, bất kể cô làm cái gì.
Giả vờ đáng thương, giả vờ yếu đuối, nhìn thấy anh giống như nhìn thấy ma quỷ vậy. Mỗi ngày lại chạy tới nhà tìm ông bà nội, định sử dụng lạt mềm buộc chặt sao? Đúng là ngu ngốc. Anh đi dọc theo hành lang, muốn quay lại phòng tiệc.
Ngược lại anh lại dừng bước.
Được rồi, nếu có chuyện gì, chẳng phải lại cho cô có hội kể khổ trước mặt bà nội sao? Anh suy nghĩ, phòng tiệc lớn như vậy, cô có thể đi đâu?
Cố Uyên dựa người trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ một lúc, dụi dụi mắt nhìn thời gian, còn khoảng nửa tiếng nữa thì bữa tiệc mới kết thúc.
Vừa ngồi ngay ngắn lại liền nhìn thấy cửa phòng nghỉ được đẩy ra, Tô Ngọc Kỳ đi tới, cô khẽ giật mình, sao anh lại tới đây?
Hôm nay Cố Uyên đã cố gắng không nói chuyện với anh, nói càng nhiều thì sai càng nhiều. Dứt khoát không mở miệng, hạn chế tiếp xúc với anh, nếu trốn được liền trốn ngay: “Anh Tô, có chuyện gì sao?”
Giọng nói người phụ nữ này có chút khàn khàn.
Giống như âm thanh gió thổi qua ngọn cây.
Cố Uyên đứng dậy, tụt huyết áp làm cô bị chóng mặt, suýt nữa ngã, một đôi tay đỡ lấy eo cô. Mũi của Cố Uyên chạm vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, cô sờ lên mũi, sau đó xoa lông mày, lui ra khỏi lồng ngực của người đàn ông.
“Xin lỗi, anh Tô.”
Tô Ngọc Kỳ thở ra một vòng khói thuốc, cau mày, người phụ nữ này, hoặc là trốn tránh giả vờ không nói gì, hoặc là giống như lúc trước, khép nép nói xin lỗi, đầu cũng không dám ngẩng lên. Trong mắt Tô Ngọc Kỳ hiện lên sự mỉa mai, sao anh không thấy bộ dáng khép nép này của cô ở bên ngoài.
Cố Uyên bị sặc mùi thuốc lá đến ho khan hai tiếng, Tô Ngọc Kỳ trực tiếp dụi tắt điếu thuốc, đầu điếu thuốc được vứt vào thùng rác. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của cô: “Chỗ nào không thoải mái?”
Nhìn qua trông có vẻ ốm yếu.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, lúc cô đến có tô son, trông khí sắc tốt hơn một chút. Nhưng sau khi dạ dày không thoải mái nôn ra hết cô cũng chẳng trang điểm lại, để lộ đôi môi nhợt nhạt.
Hình môi rất đẹp, đôi môi đầy đặn, trông như một quả đào tinh xảo. Đáy mắt Tô Ngọc Kỳ tối sầm lại, yếu hầu bỗng nhúc nhích, anh buông tay ra: “Tôi hỏi cô chỗ nào không thoải mái.”
Cố Uyên thành thật nói: “Dạ dày không thoải mái.”
Tô Ngọc Kỳ khẽ nở nụ cười, đôi mắt đen xì nhìn cô, khinh thường mở miệng: “Không thoải mái sao còn uống? Trên đầu cô là cả dòng họ của tôi, cô không uống không ai ép cô. Đây là Hải Châu, cô không muốn làm gì, cũng không ai dám ép cô phải làm.”
Cố Uyên nghĩ, sắp xếp lại ngôn ngữ: “Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ...”
“Câm miệng?”
Con mẹ nó, cô ít nói lần sau đi.
Mỗi lần nói hai chữ này cô đều ủy khuất nói lần sau sẽ chú ý.
Cố Uyên nhếch môi không nói gì.
Tay cô ôm bụng mình, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Tô Ngọc Kỳ quay người đi ra ngoài: “Đi theo tôi.”
Cố Uyên đi theo phía sau.
Sau khi đi được mấy bước.
Tô Ngọc Kỳ dừng lại, xoay người nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, quay người lại bế cô lên: “Thật phiền phức.”
Người phụ nữ này là công chúa đậu Hà Lan sao? Mấy ngày không gặp đã gầy thành bộ dạng quỷ này rồi. Ăn ít, dạ dày không tốt, sắc mặt tái nhợt như ma. Mang cô ra ngoài, không chừng còn có người cho là anh bắt nạt cô. Anh bắt nạt cô lúc nào?
Đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, khiến Tống Ánh San như vậy, bây giờ còn chưa tỉnh, anh cũng chưa nói câu nặng lời nào với cô, cũng chưa từng đánh cô.
Bản thân là bà chủ, mẹ kiếp, ngủ một giấc cũng không được sao?
Anh thừa nhận lần trước muốn cô có hơi thô bạo một chút, do đang lúc nổi nóng, khắc chế không được. Nhưng cũng không cần vài ngày không thấy liền gầy như ma như thế này. Giống như ôm một bộ xương vậy.
Cơ thể nhẹ đến dọa người.
Xe dừng ở trước cửa bệnh viện.
Bác sĩ sau khi kiểm tra cho Cố Uyên xong, lấy thuốc dạ dày Đông y ra.
Tô Ngọc Kỳ dựa người ở trên tường xem điện thoại đi vào, nhìn bác sĩ đang lấy thuốc: “Khám xong chưa? Kiểm tra kĩ một chút.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 124
Chương 124