TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 139

Đôi má của người phụ nữ nóng hầm hập.

Đối với nhục dục lộ liễu của đàn ông, khiến cho Cố Uyên không thể nào ngăn cản. Cô nhìn người đàn ông với dáng vẻ nhã nhặn, đôi mắt đen nhánh hời hợt mà trong trẻo đó, thật bất ngờ khi đôi môi mỏng của một người đàn ông xưa nay luôn lạnh nhạt lại có thể nói ra những điều như vậy.

Chẳng lẽ là đã uống phải rượu giả rồi sao?

Ở giữa chiếc giường lớn trũng xuống sâu.

Người đàn ông hôn cô, Cố Uyên lại lo lắng và ngại ngùng: “Anh Tô, Tiểu Ngũ...Tôi phải đi tìm nó, nó còn nhỏ, không nhớ đường về nhà, nếu mà mất thì làm như thế nào?

Cô lo lắng cho Tiểu Ngũ.

Hơn nữa trong lòng là ngăn cách làm tình cùng anh.

Hiện tại cô không có cách nào để nhìn thẳng vào việc bản thân làm tình với anh.

“Cô nhắc đến Tiểu Ngũ một lần nữa thì sau khi tìm được nó về, tôi cũng sẽ ném nó đi.” Tô Ngọc Kỳ sắc dục mãnh liệt. Đã được một khoảng thời gian kể từ lần cuối anh chạm vào cô, anh cũng là một người đàn ông bình thường, trước đây không có dục vọng, nhưng sau khi chạm vào cơ thể của Lưu Thanh Vũ thì liền không kiềm chế được bản thân, thêm vào đó lại là một khoảng thời gian tốt, sau khi tắm xong càng không thể nhẫn lại được. Mùi hương của cơ thể phụ nữ âm thầm quyến rũ anh, anh ôm lấy eo cô và khẽ đứng dậy.

Cố Uyên đẩy mạnh anh, sự nâng cao giọng nói nhỏ bé cũng không dừng được: “Tô Ngọc Kỳ”.

Bởi vì bị chòng ghẹo bởi sắc dục, cơ thể đã phản ứng, giọng nói của người phụ nữ hơi khàn khàn, má cô đỏ ửng và khẽ thở gấp.

“Vâng.”

“Đợi tôi tìm thấy Tiểu Ngũ...”

“Lưu Thanh Vũ, tôi cũng đã tắm rồi.” Tô Ngọc Kỳ khẽ nhấp môi, anh đưa tay ra và nâng cằm cô: “Cô cố tình hành hạ tôi.” Vừa nói anh vừa khẽ ma sát phần dưới cơ thể mình vào cô.

“Không.” Cố Uyên run rẩy như điện giật: “Nhưng mà Tiểu Ngũ đã mất tích...”

Tiểu Ngũ mất tích là một nguyên nhân.

Mặc dù cô và vú Trương dắt Tiểu Ngũ ra ngoài dạo chơi, nhưng suy cho cùng Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ, nó mới sáu tháng tuổi, phải làm gì khi nó chạy ra ngoài, không nhớ đường về nhà và mất tích.

Với lại, dường như lúc này chỉ có lý do này thôi.

Lý do để cô trốn tránh, chống cự.

Tô Ngọc Kỳ nhìn vào đôi mắt trong trẻo của người phụ nữ, nhẹ nhàng hôn cô, sau đó anh rút điện thoại ra và siết chặt giọng nói: “A lô, con chó mất tích rồi, sai vài người đi tìm ở xung quanh đường Trường An.”

Sau khi Hoàng Hưng ở đầu dây bên kia cúp điện thoại, anh ta vội vã đi tìm vài thuộc hạ xuôi theo xung quanh đường Trường An tìm kiếm.

Tô Ngọc Kỳ cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, anh vòng tay ôm lấy cô, khóa cô lại trước ngực mình: “Như vậy đã được chưa? Cứ cho như là cô muốn một mình đi tìm, đường Trường An lớn như vậy, cô làm sao vậy, tôi sẽ phái thêm vài người đi tìm, bảo đảm trước sáng mai sẽ tìm thấy cho cô, thế nào?”

Cô mặc quần áo ở nhà, khuy áo trên người cô đã sớm bị anh cởi ra trong khoảng thời gian vùng vẫy. Ngón tay của người đàn ông từ từ di chuyển xuống eo của cô, nước da trắng nõn, mịn màng của người phụ nữ phản chiếu ánh sáng rực rỡ như ngọc.

Anh cau mày và nhìn vào ngực cô, làn da mềm mại của cô bị anh cắn nhẹ liền hiện lên những vết đỏ đỏ. Một hồi lâu, sau khi khắc những dấu son ngọc đỏ chu sa, đôi mắt của người đàn ông co lại một lúc.

Đưa một tay khác nhẹ nhàng xoa xương quai xanh thanh tú của người phụ nữ một cách khéo léo.

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt bình thản không dao động của cô, cô không hề vùng vẫy, nhưng lại cho anh một sự im lặng chết người: “Lưu Thanh Vũ...”

Cố Uyên nhắm mắt lại: “Vâng.”

Cô dường như đã ngầm chấp nhận sự thật rằng sẽ làm tình cùng anh, cô không thể cưỡng lại, không thể trốn thoát, quên nó đi, dù chống cự, vùng vẫy thì đều phải chấp nhận, anh sẽ không buông bỏ chính mình.

Chi bằng là như vậy đi.

Cố Uyên mong người đàn ông làm điều đó nhanh hơn.

Buông bỏ chính mình nhanh hơn một chút.

“Tại sao lại không muốn làm điều đó.” Anh ôm mặt cô một cách nhẹ nhàng. Cô rất gầy và má cũng không có nhiều thịt, nhưng lại không có cảm giác gầy trơ xương, bàn tay to lớn khéo léo xoa cằm người phụ nữ.

Tô Ngọc Kỳ nặng nề mở miệng, dục vọng cuộn trào mạnh mẽ nhưng anh lại không tiếp tục làm: “Mở mắt ra và nhìn tôi!”

Anh không có hứng thú với việc cưỡng dâm, một người phụ nữ năm lần bảy lượt cự tuyệt mình, nằm trên giường mà tâm trí như nước không chảy.

Mặc dù anh không phải là quân tử, nhưng cũng không phải là cầm thú.

Người phụ nữ có một vài sợi tóc dài trên gương mặt, Cố Uyên mở mắt ra, hai mắt nhìn nhau, đều không mở miệng. Đôi mắt đầy dục vọng của người đàn ông và đôi mắt trong trẻo của người phụ nữ. Sau hai phút, cô nói: “Anh..không thích tôi, chuyện này không phải nên làm cùng người mình thích sao?”

Cơ bắp cánh tay Tô Ngọc Kỳ căng ra, đỡ lấy bên má của Cố Uyên và không nói gì.

“Anh không thích tôi nhưng lại muốn cùng tôi làm tình, anh coi tôi là gì...một thứ công cụ để trút hết dục vọng sao? Phụ nữ xinh đẹp hơn tôi, thân hình đẹp hơn tôi rất nhiều, anh có thể ra ngoài tìm...”

Người đàn ông giễu cợt: “Cô là vợ của tôi trên danh nghĩa, tôi nghĩ chúng ta làm chuyện này là lẽ đương nhiên.”

Tô Ngọc Kỳ khẽ cười, đưa tay ra vén tóc trên mặt cô, cắn một miếng và gáy trắng nõn của cô mà không dùng quá nhiều lực. Làn da non nớt, cắn nhẹ một cái không đỏ không được. Giọng nói cso chút giận dữ: “Có phải cô không hiểu tiếng người không? Tôi đều đã nói rồi, tôi không có sở thích nuôi nhân tình, ngoài cô ra thì tôi không chạm vào người phụ nữ khác! Hiểu không?”

Cố Uyên ngây người ra trong phút chốc, cô cười nhạt: “Bao gồm cả Tống Ánh San sao?”

Sắc mặt Tô Ngọc Kỳ sa sầm xuống và nhìn cô. Sau hơn mười giây: “Đã ngủ cùng rồi.” Bốn năm trước, lúc đó dưới tác dụng của thuốc, không thể kiểm soát được bản thân, lúc bình thường thì anh không chạm vào Tống Ánh San.

Mắt Cố Uyên tối sầm lại, quả nhiên anh thích Tống Ánh San đến thế, làm sao có thể cưỡng và lại không chạm vào Tống Ánh San cơ chứ.

Anh nhìn cô nhưng lại không phát hiện ra ánh mắt đang tối sầm lại của cô: “Nam hoan nữ ái, tôi không phải là chính nhân quân tử, ngủ với vợ của mình là lẽ bất di bất dịch, điều này không liên quan đến việc thích hay không thích. Nếu như phải nói là thích, Lưu Thanh Vũ, tôi rất thích cơ thể của cô.”

Cơ thể này rất đẹp, anh cảm thấy rất thoải mái.

Thích cơ thể của cô sao? Cố Uyên cắn môi nhưng cô chưa nói gì. Người đàn ông đột nhiên di chuyển, màn dạo đầu là đủ rồi, cô không có nhiều khó chịu, nhưng tác động bất ngờ khiến cô cau mày: “Anh Tô...”

“Ừ, gọi tên tôi đi.”

“Tô Ngọc...Kỳ...”

“Ừ.” Anh hôn cô, cắn lấy đầu lưỡi của cô, môi răng quấn lại với nhau, Cố Uyên nghiêng mặt ra, nụ hôn của anh vẫn dày đặc, bàn tay của người đàn ông đặt lên gáy cô, khiến cô không thể động đậy.

Mùi thuốc lá xâm lấn và hơi thở của anh bao quanh cô, Cố Uyên nhắm mắt lại, không có chút kháng cự nào. Như anh nói, đã là nghĩa vụ thì anh muốn làm là làm thôi, dù sao thì bản thân cũng không thể kháng cự, kháng cự đến cuối cùng làm cho anh không vui vẻ thì bản thân sẽ bị hành hạ.

“Ngoan.” Anh hôn một nửa khuôn mặt cô: “Gọi lên lần nữa.”

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ như thuốc độc kích thích tình dục. Hầu của Tô Ngọc Kỳ chuyển động nhanh chóng, anh không bao giờ nghĩ rằng mình bị mê hoặc đến thế bởi cơ thể của người phụ nữ này.

Người phụ nữ mà bản thân mình ghét.

Nhưng cơ thể đó anh dùng cảm thấy rất thoải mái.

Cố Uyên mơ mơ hồ hồ, không biết đã làm chuyện đó bao nhiêu lần, toàn thân tỉnh táo rồi lại mê man, giống như những chiếc lá bồng bềnh rơi trên mặt nước và bị hư hại bởi cơn bão.

Tinh lực của anh dường như là vô hạn.

Cố Uyên vừa bắt đầu tỉnh táo lại, nhưng sau đó phản ứng của cơ thể gần như nuốt chửng cô và không hề đau đớn. Không giống những lần trước, niềm vui mãnh liệt ùn ùn kéo đến khiến cô trở tay không kịp, kịch liệt nuốt chửng cô.

Buồn ngủ và mệt mỏi.

Nghe thấy tiếng gõ cửa một cách mơ hồ, và rồi tiếng gõ cửa biến mất, cô nhắm mắt lại, rất muốn ngủ một lúc. Má cô ngứa ngáy dưới tác động của râu và hơi thở của người đàn ông, không biết bao lâu nữa anh mới buông cô ra.

Mồ hôi dính trên má, Cố Uyên ngủ một lúc và mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen nhánh của người đàn ông. Tô Ngọc Kỳ dễ dàng tách hai chân cô ra, Cố Uyên sợ hãi đột nhiên tỉnh táo: “Tô Ngọc Kỳ...không làm chuyện đó nữa được không...”

Trời đã tối đen từ lúc hoàng hôn đến giờ.

Cố Uyên thực sự sợ hãi.

Đáy mắt của người đàn ông đen kịt: “Lần cuối cùng.”

“Một lần nữa thôi, xong rồi sẽ đi ăn cơm.” Ngón tay của người đàn ông chạm vào gương mặt trắng nõn của người phụ nữ, anh mò mẫm theo đường viền cằm của người phụ nữ một lúc.

Anh đã chịu đựng trong nhiều tuần, đây mới chỉ nhiều hơn một chút.

Tuy nhiên, thấy cô luôn kháng cự, Tô Ngọc Kỳ nghĩ rằng bởi vì cô bị ám ảnh lần trước suýt nữa thì bị người khác xâm phạm trong quán bar, nhìn thấy cô run rẩy nên anh không ép buộc cô quá mức

“Chỉ một lần...” Cố Uyên thỏa hiệp.

Dường như chỉ còn cách là thỏa hiệp.

“Ngoan, thoải mái không?” Anh ôm lấy cô, giọng nói thì thầm được phát ra từ cổ họng của người đàn ông. Tô Ngọc Kỳ trở mình để cô lên người mình, Cố Uyên xấu hổ với tư thế này, gương mặt thanh tú, trắng nõn hồng hào lúc này đã chuyển sang màu đỏ. Mà những lời nhục dục đáng xấu hổ này cô dường như đều ảo tưởng rằng người đàn ông dưới cơ thể cô không phải là Tô Ngọc Kỳ!

Anh hôn cô, Cố Uyên bối rối bị hôn tới mức mơ mơ hồ hồ, giọng nói của người đàn ông đầy mê hoặc: “Nói cho tôi biết, có thích không.”

Cố Uyên không nhớ là người đàn ông này đã làm chuyện đó bao nhiêu lần, rõ ràng là anh đã nói là chỉ một lần. Cô tức giận, ngay cả sức kháng cự hay vùng vẫy đều không còn, mệt mỏi khi anh để bản thân mình ở các tư thế khác nhau.

Mặc dù vài lần trước rất mệt và đau đớn, nhưng thời gian đều không dài, giày vò cô một lúc nữa là anh sẽ đi ngay.

Lần này tưởng như là dài dằng dặc khiến Cố Uyên phát điên.

Với lại mỗi lần đều đẩy đến vị trí sâu nhất.

Dù cô có muốn thì cũng không thể chịu đựng được nữa.

Sự phản ứng của các giác quan trên cơ thể luôn nhạy cảm hơn cô tưởng tượng.

Sau đó, Cố Uyên dứt khoát không nghĩ gì nữa, tùy người đàn ông và mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tô Ngọc Kỳ thấy rằng cô ngủ rồi, anh buông cô ra, đưa tay vén mái tóc đen nhánh trên gương mặt người phụ nữ. Cô đổ mồ hôi khắp mặt, đổ mồ hôi nhiều hơn ở chân tóc và tóc cô ướt. Anh cúi đầu xuống và hôn vào mặt, tóc và cổ của người phụ nữ. Anh nghĩ rằng bản thân mình có lẽ thực sự điên rồi.

Thật hoang đường khi có một cảm giác rằng sẽ thật tuyệt khi đạt được trình độ cao nhất đến chết trên cơ thể của người phụ nữ này.

Người đàn ông đứng dậy, hút một điếu thuốc và mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào khiến anh bình tĩnh lại. Hút thuốc xong, anh ôm Cố Uyên đi vào phòng tắm.

Cố Uyên mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô dường như vác nặng chạy bộ 20km, chạy không ngừng nghỉ, mệt tới mức nôn mửa, mệt đến phát điên và không thể tự mình kiểm soát đôi chân của mình.

Mỗi sợi tóc trên cơ thể đều mệt mỏi.

Cô nhìn con đường vô tận trước mắt và sắp tuyệt vọng.

Dưới chân đang buộc những bao cát nặng trĩu, hai chân dường như không phải của cô nữa.

Ánh sáng ban mai chiếu trên mặt.

Người phụ nữ nằm trên giường mở mắt ra và tầm nhìn của cô hơi mờ. Cô muốn giơ tay lên dụi mắt, vừa mới muốn cử động một chút những ngón tay, một tiếng thở dài khó chịu.

Mỗi khớp xương ở ngón tay đều có cảm giác đau mỏi.

Cố Uyên tỉnh dậy, cô cau mày và thấy mình đang ở trong vòng tay của người đàn ông, nhưng vì cử động của cô, Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra, hạ cánh tay xuống mông người phụ nữ, xoa tóc cô dưới cằm, giọng nói trầm lắng khàn khàn: “Tỉnh rồi sao?”

Cố Uyên vừa xấu hổ vừa bực mình. Bộ quần áo ở nhà mà cô mặc trên người đã biến mất từ lâu, mà Tô Ngọc Kỳ cũng không mặc quần áo, khóa chặt cô trong lòng mình bằng tư thế ấm áp và thân mật nhất.

“Anh Tô...” Giọng nói của người phụ nữ mềm mại và yếu đuối. Cơn buồn ngủ vẫn chưa tan biến, cùng với cơn đau nhức nhói trên cơ thể: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Tối qua Cố Uyên vẫn chưa ăn cơm, từ lúc hoàng hôn buông xuống đến bây giờ đều ở trên chiếc giường này. Cô thực sự...muốn phát điên. Điều không thể bỏ qua là cảm giác đau nhức đang gặm nhấm các giác quan trên cơ thể cô và cô nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Điều này tưởng như là còn mệt mỏi hơn so với vác nặng chạy bộ 20km.

Toàn thân yếu ớt tới mức không còn sức để giơ tay.

Người đàn ông này rõ ràng đã nói là chỉ làm một lần rồi đi ăn cơm!

Làm cho cô mệt mỏi rã rời, cô ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, mê man, mơ hồ làm chuyện đó một đêm.

Cố Uyên sắp gục rồi.

Người đàn ông này không phải vừa xuống máy bay quay về sao? Tại sao lại có thứ tinh lực chết người ấy, anh ta không phải ghét mình nhất sao?

Đối với mình nên trốn tránh như rắn rết mới đúng.

“Đi làm.” Tô Ngọc Kỳ ôm chặt lấy cô trong vòng tay anh và thoải mái nói “Ừm” một tiếng. Anh luôn tự gò bó và kiềm chế, thời gian thức dậy rất cố định. Anh không gạt bỏ người phụ nữ này làm chuyện nam hoan nữ ái, mà ngược lại anh còn rất thích...

Cực kỳ thích!

Cơ thể của người phụ nữ này rất thơm và đặc biệt ngọt ngào khi hôn.

Nhìn thấy đôi môi hơi sưng của cô, anh liền muốn cắn.

Khi thấy đôi mắt trong vắt như nước tinh khiết nhìn mình, anh nhận ra rằng mình không thể kiểm soát được bản thân, bị đôi mắt trong trẻo đó nhìn trong vài giây và giọng nói dịu dàng. Nghĩ vậy, đôi mắt của Tô Ngọc Kỳ tối sầm lại.

Cố Uyên cố gắng chịu đựng sự đau nhức của cơ thể và muốn ngồi dậy: “Anh Tô, đã hơn 8 giờ rồi, anh phải đi làm, nhanh rửa mặt súc miệng ăn sáng rồi đi làm thôi.”

“Lưu Thanh Vũ...” anh gọi tên cô.

“Vâng.”

“Tốt hơn là cô không nên di chuyển.” Giọng nói của người đàn ông có một cảm giác kiềm chế rất sâu sắc. Cố Uyên cũng nhận thấy rằng cô đang được anh ôm chặt trong vòng tay. Lúc này, cô nhận ra rõ ràng rằng thứ ở dưới cơ thể mình đang dần dần to lên và dường như tỉnh lại.

Cô sợ đến mức mặt tái nhợt và không dám cử động.

“Làm một lần nữa, làm xong rồi chúng ta xuống ăn cơm.” Tô Ngọc Kỳ cắn dái tai và liếm xương tai cô.

Cố Uyên không tin rằng người đàn ông này đã nói điều đó một lần nữa.

Tối qua anh ta cũng nói như vậy.

Sau đó thì sao?

“Đừng.” Cố Uyên vừa mệt vừa đói, nhưng thể lực, tinh lực của người đàn ông này là vô hạn. Cô giơ tay lên đẩy anh nhưng cô không còn sức. Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, Cố Uyên khẽ vùng vẫy. Cô với Tô Ngọc Kỳ đắp chung chăn, Tô Ngọc Kỳ trở mình.

Chiếc chăn bị trôi xuống.

Làn da trắng mịn của người phụ nữ lộ ra, phủ đầy những vết đỏ và tím. Làn da cô non nớt, lực mạnh một chút là sẽ ửng đỏ. Đôi mắt người đàn ông co lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

Sự kháng cự của Cố Uyên không chút đe dọa và không có chút tác dụng nào đối với anh. Những lời nói nhẹ nhàng lọt vào tai anh, kích thích dục vọng của anh mà không có lý do.

Anh nút mạnh lấy lưỡi cô, môi răng đan xen.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt với chút vàng chiếu xuống chiếc giường lớn kiểu Châu Âu.

Người đàn ông hôn cô một cách khéo léo và buông cô ra khi cô sắp ngạt thở. Cô thở gấp hai lần và anh tiếp tục hôn cô.

Dục vọng sớm ban mai còn dữ dội hơn khi đêm xuống, cô đưa tay ra và túm lấy lưng anh ta trong sự khó chịu. Đêm qua anh giày vò, làm đi làm lại chuyện đó với cô suốt đêm, đến sáng vẫn không buông tha cho cô, kháng cự và gạt anh ra, nhưng lúc này Cố Uyên không còn chút sức lực nào nữa.

Cô chỉ muốn ăn một chút gì đó, không quan tâm gì nữa cả và ngủ một giấc thật sâu.

“Đừng mà, anh Tô, anh thả tôi ra...Tối qua anh nói chỉ làm một lần thôi...” Cố Uyên nghiêng mặt trốn tránh nụ hôn của người đàn ông và nụ hôn nóng bỏng trượt trên má cô.

“Tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay, hôm qua cô ăn cơm thì hôm nay không ăn nữa sao?” Anh trở mình, để Cố Uyên ngồi lên cơ thể anh, với động tác này, người đàn ông dùng lực bóp chặt eo thon của Cố Uyên.

Cố Uyên cắn môi và kìm nén tiếng rên rỉ, động tác này thật xấu hổ và nhục dục.

Khiến đôi má ửng hồng ban đầu của cô nhanh chóng đỏ lên.

Cố Uyên xấu hổ và bực mình nhìn anh, cô cắn môi, tối qua cô vẫn chưa ăn cơm. Bởi vì động tác đáng xấu hổ này, cô vặn eo một cách khó chịu và muốn rời đi ngay.

Đồng tử của người đàn ông co lại dữ dội, anh nhấp môi, có một lối thoát mờ nhạt trong cổ họng, anh hít một hơi, nó thực sự đáng sợ. Nhưng đôi mắt thuần khiết của người phụ nữ, chỉ có sự xấu hổ và bực tức, không có sự quyến rũ. Sự thuần khiết này lại mê hoặc anh đè lên cơ thể cô và làm chuyện đó mãnh liệt một lần nữa.

“Lưu Thanh Vũ, đừng di chuyển!” giọng nói của người đàn ông rất căng thẳng: “Cô di chuyển một lần nữa, cô có tin rằng tôi sẽ làm chuyện đó với cô cho tới tối không?”

Cố Uyên thực sự không dám di chuyển.

Đôi mắt đỏ hoe và cô cắn môi.

Trong ánh sánh lờ mờ của ánh ban mai, Tô Ngọc Kỳ nhìn gương mặt của cô, hàng lông mi dày và cong lên, trên hàng lông mi có vài giọt nước mắt và đôi mắt cô đỏ hoe, vẻ muốn tức giận nhưng lại sợ hãi. Bao phủ trên làn da trắng như tuyết là những vết đỏ đỏ tím tím, giống như ánh tuyết Hồng Hải, hấp dẫn trong sự thuần khiết.

Người đàn ông nheo mắt, đè cô dưới anh, vừa hôn cô thắm thiết vừa quan hệ.

Người phụ nữ này, mùi hương trên cơ thể cô khiến máu toàn thân anh sôi sùng sục, tưởng chừng như khiến anh... đạt cực khoái, lên đỉnh hoan ái.

Anh có một niềm đam mê biến thái với cơ thể cô.

Cố Uyên không còn sức lực, mê man chợp mắt một lúc, ngồi dậy, sự khó chịu làm cô cứng người một lúc.

Cảm giác này thực sự không khác gì việc vác nặng chạy bộ hai mươi ki-lô-mét.

Chiếc giường lớn mềm mại, cánh tay thon thả không thể không run rẩy, không còn chút sức lực nào nữa, bên tai là tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa rời đi và anh đang tắm.

Cố Uyên thở hổn hển một lúc và ngồi dậy, chiếc chăn trượt ra khỏi cơ thể cô. Cô nhìn những dấu vết trên cơ thể, đôi môi cô đang run rẩy...

Đây gần giống như bị bạo ngược tình dục.

Chẳng trách toàn thân đau nhức như vậy.

Cố Uyên nhặt qua loa quần áo ở nhà rơi trên mặt đất, cô nhanh chóng mặc mà không hề bận tâm là chúng bẩn hay không, che kín cơ thể, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc tránh thai.

Mở và đổ ra một viên.

Cửa phòng tắm được đẩy ra từ bên trong với chút hơi nước và mùi của sữa tắm.

Cố Uyên nhìn vào viên thuốc tránh thai trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang quấn khăn tắm, cô nhanh chóng quay mặt đi, ăn viên thuốc trong lòng bàn tay và uống một ngụm nước.

Nước hơi lạnh, đó là nước của ngày hôm qua.

Cố Uyên cũng không quan tâm.

Nước lạnh nuốt trôi viên thuốc, Cố Uyên run cầm cập.

Thị lực phi thường của Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy lọ thuốc đặt ở tủ đầu giường, đôi mắt anh nguội dần: “Cô đang làm gì vậy?”

Cố Uyên nói: “Đêm qua anh không đeo...bao... chúng ta đã làm chuyện đó rất nhiều lần, anh yên tâm, tôi sẽ không mang thai, sẽ không làm phiền anh và cô Tống.”

Khi anh với cô quan hệ, từ trước đến nay đều không đeo bao, mỗi lần Cố Uyên đều sẽ uống thuốc.

Chỉ có duy nhất một lần, ở thành phố Lệ Châu.

Mang thai đứa trẻ đó, nhưng thật không may...

Nghĩ đến đây, Cố Uyên mím chặt môi và co những ngón tay trắng ngần lại.

Người đàn ông lau tóc, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc và mỉm cười: “Cô thực sự vẫn nghĩ cho tôi à.” Giọng điệu không nhẹ không nhạt, nhưng có hàm ý châm biếm: “Tôi có nên cho cô giải người vợ ba tốt không? Tự mình biết mình đến thế!

Cố Uyên cúi đầu.

Người đàn ông lạnh lùng nói, buồn bực lau tóc và quăng chiếc khăn: “Đi vào tắm.”

Tô Ngọc Kỳ không nhìn cô, anh mở tủ quần áo và lấy ra quần áo ngày hôm nay.

Thấy cô uống thuốc tránh thai, không biết rằng tại sao lại có một thứ gì đó đang cháy trong ngực anh.

Cố Uyên vịn vào giường đứng dậy, cô nhíu chặt lông mày, đôi chân run rẩy, toàn thân dính dính. Cô cũng cảm thấy rất khó chịu, cô muốn tắm, đoạn đường chỉ cách có mấy bước chân nhưng cô phải mất tới vài phút.

Tô Ngọc Kỳ vừa cài khuy áo vừa nhìn người phụ nữ bước vào phòng tắm. Từ tư thế cô bước đi mà người đàn ông nhìn thấy, cô có lẽ rất khó chịu. Mặc dù tối qua anh đã kiềm chế rất nhiều, động tác nhẹ nhàng, nhưng làn da của người phụ nữ này quá non nớt, hơi dùng lực là sẽ sưng phù lên.

Anh mặc quần áo xong và liếc xuống lọ thuốc tránh thai đặt ở tủ đầu giường.

Người phụ nữ này, mỗi lần quan hệ xong với anh đều uống thuốc tránh thai.

Lúc này, trong lòng Tô Ngọc Kỳ có một suy nghĩ hoang đường, nếu như cô có thai thì sẽ sinh con ra.

Dù sao anh cũng không thiếu tiền.

Không bận tâm nuôi một cậu con trai nhỏ.

Sau một lúc, nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóa môi của người đàn ông, thực sự là hoang đường khi anh ta có suy nghĩ này.

Cố Uyên ngâm mình trong nước ấm, toàn thân mệt mỏi rã rời và không muốn di chuyển, cứ thế đợi cho tới khi nhiệt độ nước từ từ hạ nhiệt.

Cô nhìn vào trong gương, toàn thân là những vết đỏ đỏ tím tím, tưởng chừng giống như là...bị bạo ngược thê thảm, Cố Uyên cảm thấy kỳ lạ.

Tô Ngọc Kỳ cũng không biết bị làm sao.

Lần trước ở Gấm Nhu cũng thế.

Làm chuyện đó với cô mấy lần.

Tối qua, mặc dù không còn mãnh liệt hay không thương xót như trước, rõ ràng là nhẹ hơn rất nhiều và không hành hạ mình như trước.

Anh nói thích cơ thể của mình, còn nói không có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài. Những lời nói lúc trên giường của đàn ông đều là giả dối.

Sự dịu dàng cũng là giả tạo.

Khi Cố Uyên bước ra thì Tô Ngọc Kỳ đã đi rồi. Lúc xuống lầu, cô vịn vào tay vịn của cầu thang, chân cô mềm oặt ra. Cô rất đói, tối qua bị anh làm đi làm lại chuyện đó nhiều lần cả đêm cho tới tận bây giờ hơn 9 rưỡi...

Mệt mỏi, buồn ngủ và đói.

Ăn một chút và uống một cốc sữa đậu nành, Vú Trương nói rằng đã tìm thấy Tiểu Ngũ, ngài Hoàng đã đón về rồi.

Tiểu Ngũ phấn khởi nhào về phía cô. Cố Uyên toàn thân đau nhức không còn chút sức lực nào, liên tục lùi lại phía sau vài bước và chạm vào đầu Tiểu Ngũ: “Sau này khi chưa được cho phép thì không được chạy lung tung nghe chưa?”

Đọc truyện chữ Full