“Đương nhiên là dắt nó về cho cậu rồi, ngày nào ở nhà cũng sủa ầm ĩ, cậu mau trả cho tớ tiền mua đồ cho chó cho mèo trong hai năm nay đi đó, tớ nói cho cậu biết còn có tiển bồi thường tổn thất tinh thần nữa đó.” Sở vận nói đâu ra đấy: “ Chỉ vì hai con vật nhỏ này mà hai năm nay tớ đã trở thành quan chuyên hốt phân rồi đó.”
Nói xong, Sở Vận đặt một cái balo chó mèo xuống, sau đó bắt một còn mèo mập nục nịch ra: “Ở nhà cứ kêu meo meo miết, nên tớ tranh thủ mang nó về đây, hai vợ chồng các người cũng thật là, lúc đầu cậu vứt Tiểu Ngũ cho tớ, sau đó Tô Ngọc Kỳ lại vứt thêm một con mèo ú nù này cho tớ nữa.”
Cố Nhã Thiển ôm lấy con mèo trắng, con mèo trắng vẫy vẫy đuôi tìm một cái tư thế thoải mái nhất an nhàn nằm trong lòng của Cố Nhã Thiển, “meo” lên một tiếng.
Cố Nhã Thiển chọt chọt vào bụng của nó, mềm mại nhiều thịt ghê.
Thì ra là do Tô Ngọc Kỳ nuôi à.
Thật không ngờ, một người đàn ông nhìn thì lạnh lùng kiêu ngạo lại biết nuôi mèo?
Tô Ngọc Kỳ chuẩn bị cơm tối xong, Cố Nhã Thiển kêu người làm lên lầu gọi hai đứa nhỏ xuống ăn cơm, rồi nói với Sở Vận: “Tối nay ở đây ăn cơm chung đi.”
Nhưng Sở Vận đâu dám ở đây ăn cơm chứ, nhìn thấy bản mặt lạnh như băng của Tô Ngọc Kỳ, cô cũng chẳng còn hứng: “Đương nhiên là tớ rất muốn ăn đồ ăn do Tổng giám đốc Tô làm rồi, nhưng mà nhà tớ vẫn còn một số chuyện nên không làm phiền hai người các người nữa….”
Vừa dứt lời, Sở Vận nhẹ nhàng tiến lại ghé sát vào tai của Cố Nhã Thiển nói nhỏ một câu.
Cố Nhã Thiển lập tức đỏ mặt.
“Được rồi, Sở Vận.”
…..
Buổi tối, Cố Nhã Thiển từ phòng ngủ trẻ em đi ra, trong nhà vốn không có đồ ăn cho chó mèo, cũng may mà lúc nãy Sở Vận có mang một chút đồ ăn chó mèo còn thừa ở nhà cô ấy và một số đồ dùng khác tới đây.
Cố Nhã Thiển làm quan hốt phân xong, Tô Ngọc Kỳ cũng từ trên lầu đi xuống, anh bắt lấy cổ của con mèo lên rất tự nhiên: “Đã lâu không thấy, mi lại mập lên nhiều như vậy hả?”
“Meo~” hoàng thượng liếc mắt lên.
Cố Nhã Thiển bắt con mèo từ tay của Tô Ngọc Kỳ rồi ôm lấy nó trong lòng: “Em thật không ngờ anh vậy mà lại nuôi mèo a.”
“Ừm, hồi trước chán nên nuôi.”
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy trên bàn trà có để mấy cuốn sách liên quan tới thôi miên và tâm lý học, ánh mắt anh ngừng lại một chút rồi cầm lấy một quyển lên, tiện tay lật lật.
Cố Nhã Thiển vểnh môi, dưới ánh đèn, cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh có chút lạnh nhạt, cô thả con mèo xuống rồi đi tới ngồi bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay của anh, ngả đầu lên vai anh.
Cô có thể dễ dàng nhìn ra tâm trạng của anh.
Tâm trạng của anh không vui chút nào cả.
Cô luôn cảm thấy…
Cảm thấy, anh vốn không muốn cô khôi phục được kí ức của mình.
Cô cố gắng khôi phục kí ức của mình, khôi phục lại những kí ức của cô và anh trước đây, nhưng anh lại có vẻ không được vui.
Hơn nữa hình như anh đã sớm biết lý do vì sao cô bị mất kí ức.
Tô Ngọc Kỳ đặt cuốn sách xuống bàn, vuốt ve mái tóc của cô: “Không được nghĩ lung tung.”
“Em không có nghĩ lung tung, em muốn khôi phục kí ức trước đây của mình, em cứ mãi sống mà không biết quá khứ của mình như thế nào, có phải..có phải trước đây em đã làm sai cái gì cho nên anh mới không muốn em nhớ ra đúng không?” Cố Nhã Thiển ngẩng đầu, đôi mắt cô nhìn vào gương mặt với góc nghiêng hoàn mĩ của anh.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, hai tay cũng từ từ nắm chặt lại.
Đáy mắt anh u ám.
“Không có chuyện gì hết.”
“Anh rất rõ lý do vì sao em mất trí nhớ, em biết em bị mất trí không phải là do vụ tai nạn đó, sao anh không nói sớm cho em biết, em mỗi một ngày đều rất muốn nhớ ra những kí ức kia của mình, em muốn nhớ lại khoảng thời gian trước đây của em và anh, nhớ lại khoảng thời gian của em và Tinh Tinh, với người thân của em, bạn bè của em, Tiêu Tuyết, Sở Vận, Khả Di, còn có Như Phương, bọn họ đều đối với em rất tốt, nhưng em lại không tài nào nhớ ra họ, ai mà có thể chịu nổi khi cả cuộc đời trước năm 24 tuổi của mình bị biến thành một mảng trắng xóa chứ.”
“Tô Ngọc Kỳ, có phải anh vốn dĩ đã không muốn em khôi phục trí nhớ đúng không….” Cố Nhã Thiển cắn chặt môi: “Tại sao…anh nói cho em biết đi….ưm…”
Đôi môi của cô đột nhiên bị người đàn ông bá đạo này hôn ngấu nghiến.
Mùi hương mãnh liệt mang chút hoocmon đàn ông thâm nhập vào từng giác quan của cô.
Người đàn ông kéo cô lại bằng một tay, và bàn tay kia véo chiếc cằm nhỏ nhắn của người phụ nữ, anh linh hoạt đưa chiếc lưỡi mềm mại của mình trượt vào miệng cô, khuấy động giữa môi và răng cô, nuốt chửng tất cả những lời nói của cô.
Cố Nhã Thiển sững sờ vài giây.
Cô theo bản năng đẩy ngực của anh ra: “Tô…ưm…”
Nụ hôn của anh đầy mãnh liệt, đến khi Cố Nhã Thiển gần như không thở nổi nữa thì anh mới buông ra.
Mùi hương mạnh mẽ và quen thuộc của người đàn ông bao trùm lấy cô, trong đó còn phảng phất một chút mùi thuốc lá khiến toàn thân cô rã rời.
Chỉ trong vài giây, cô lại thất bại hoàn toàn.
Tô Ngọc Kỳ buông cô ra, ánh mắt anh âm trầm, anh đem cô khóa chặt trong lòng của mình, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch do thiếu khí có chút ửng hồng của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, giọng nói của anh cũng đồng thời ghé sát vào tai cô: “Mợ chủ Tô, đồng ý với anh, không được nghĩ ngợi lung tung, cho dù là trước đây hay là bây giờ thì vợ của anh cũng chỉ có một mình em thôi.”
Lúc này, người đàn ông trông như một con thú hoang vừa thức dậy, cả người anh vừa tỏa ra một cảm giác cực kỳ u ám vừa tỏa ra một cảm giác thật dịu dàng, hai cảm giác trái ngược này lại xuất hiện cùng một lúc, Cố Nhã Thiển nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Đen đến nỗi không có một chút ánh sáng nào.
U ám tựa như một vực sâu không đáy.
“Vậy anh đồng ý với em đi, không được gạt em, mãi mãi không được gạt em.” Cô quấn lấy cổ của anh: “Cậu Tô, đồng ý với em, chúng ta về sau cũng sẽ mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.”
“Đương nhiên rồi mợ chủ Tô.”
Tuy tai đã nghe thấy lời chấp thuận của anh, nhưng trong lòng cô vẫn chưa thoải mái được tí nào, cô quyết định về Thành Phố Vân Châu một chuyến để thăm ông ngoại, còn có đi hỏi anh cả về chuyện mình bị mất trí nhớ nữa.
Chuyện này, chắc chắn chỉ có anh cả mới có thể cho cô một đáp án chính xác nhất.
Tại sao lại phải thôi miên cô.
Tại sao phải làm cô mất đi kí ức.
Tại sao lại gạt cô.
Đột nhiên, cơ thể cô bị anh nhấc bổng lên, Cố Nhã Thiển kinh ngạc hoàn hồn, người đàn ông bế cô lên sải bước đi lên lầu trở về phòng ngủ, anh đặt cô lên giường: “Mợ chủ Tô, hay là bây giờ chúng ta làm chút chuyện khiến anh ‘ hạnh phúc’ đi.”
Mặt mày Cố Nhã Thiển ửng hồng, anh thấp giọng nói: “Sinh thêm cho Tinh Tinh một đứa em trai hoặc em gái nữa.”
…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 304: Chấp thuận
Chương 304: Chấp thuận