TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 350: Anh nắm lấy tay cô

Tất cả trọng lực của người đàn ông đều dồn lên đôi vai gầy của cô, tay của Mộc Như Phương đau mỏi, đỡ một người đàn ông cao lớn như này có hơi khó khăn, cô lùi lại một chút, anh ngã theo, gần như là ngã xuống đất.

Mộc Như Phương không có cách nào. Đành phải giúp anh.

Anh chắc là say rồi, Mộc Như Phương không ngờ anh sẽ say thế này, cô liếc nhìn xung quanh, giờ đã là giờ tan làm. Mộc Như Phương liếc nhìn văn phòng của tổng giám đốc cách đó không xa, cô nghiến răng, kéo cánh tay nặng nề của người đàn ông, đỡ anh bước vào văn phòng của tổng giám đốc.

Đẩy cửa ra, cô đặt Đào Gia Thiên lên ghế sofa, Mộc Như Phương thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng muốn rời đi, nhưng hơi thở của người đàn ông nặng nề, trong không khí còn lẫn cả mùi máu.

Cô ngẩn ra.

Mộc Như Phương nghiến răng, nhìn chiếc áo sẫm màu của người đàn ông, cô bật đèn lên, đưa tay chạm vào vai người đàn ông, ngón tay lập tức trở nên nóng ẩm. Tay cô khẽ giật giật.

Anh bị thương rồi.

Chẳng trách, chẳng trách anh lại đột nhiên ngất đi.

Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến bản thân cô cả.

Mộc Như Phương đứng dậy lùi lại hai bước, nắm chặt bàn tay, điều này không liên quan gì đến mày cả, Mộc Như Phương, rời khỏi đây, rời khỏi đây, Nặc Nặc vẫn đang đợi mày ở nhà.

Đúng!

Nó chẳng liên quan gì đến bản thân cô cả.

Quay người lại, Mộc Như Phương nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, lúc bước vào thang máy, cô khẽ nhìn mình trong gương, bản thân đeo một chiếc khẩu trang dày, lưng gù, mặc một chiếc váy lỏng lẻo và bồng bềnh, đây là cô hiện tại.

Đào Gia Thiên chắc sẽ không nhận ra cô đâu. Vả lại anh ấy còn đang bất tỉnh.

Nếu bỏ lại anh ấy trong văn phòng, bây giờ là 9 giờ tối, công ty cũng không có ai nữa.

Cô chỉ liếc nhìn một cái thôi, cộng với việc anh ấy mặc quần áo đen, nên cô cũng chẳng thấy anh bị thương ở đâu, và nó tệ đến mức nào.

Tuy vậy nhưng Mộc Như Phương vẫn không nhẫn tâm rời đi.

Cô trở lại văn phòng của Đào Gia Thiên một lần nữa, không khí nơi này đầy lạnh lẽo, đêm vừa tối vừa không có điều hòa, cô khẽ bật đèn lên.

Nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên ghế sofa da, ánh sáng chiếu vào gương mặt điển trai của người đàn ông ấy, ánh sáng mềm mại làm rõ các đường nét hoàn mỹ, cô nhẹ nhàng bước tới nhìn kĩ hơn khuôn mặt của người đàn ông. Người này có hàng lông mi vừa dài vừa dày, Mộc Như Phương không thể phủ nhận rằng, anh ấy có một khuôn mặt đẹp trai vô song.

Lúc này khuôn mặt hơi tái đi vì mất máu.

Mộc Như Phương thường đến dọn dẹp văn phòng của tổng giám đốc, vì vậy cô biết chính xác hộp thuốc ở đâu, cô lấy hộp thuốc trong ngăn kéo bên dưới bàn cà phê ra, tìm gạc và bột cầm máu cùng thuốc chống viêm.

Cô bình tĩnh lại, định băng bó cho anh sau đó mới rời đi. Nhưng khi bước đến gần anh, Mộc Như Phương cảm nhận được một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, trái tim cô đập nhanh một cách không kiểm soát được, ngón tay cô run lên từng chút, cô nhớ đến tối hôm đó mình đã bị đối xử thô lỗ như thế nào, như thể anh ấy không thể chờ được đến khoảnh khắc cô chết đi, thậm chí còn giao cô cho hai anh em khác.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.

Ba năm trước, cô bị đưa đến một nơi đầy hư hỏng ở Đông Nam Á, cô muốn trốn thoát vô số lần, vì vậy có một vài vết sẹo trên cơ thể, cô bị những người tụ tập ở nơi đó đánh đập, khuôn mặt của cô, ở đó, lại càng mang đến nguy hiểm lớn hơn cho chính cô, cô không đón khách, mà trực tiếp trở thành quân bài nổi tiếng ở đó.

Tối một hôm nọ, một ông chủ đã yêu cầu mua cô với giá 332 tỷ đồng, có một cô gái trẻ đã ghen tị vì điều đó, nên đã tìm ai đó rạch mặt cô, bởi vì điều này, nên khuôn mặt của cô đã bị hủy hoại, cô không phải đối mặt với những tên khách nữa, cô cũng cảm ơn người phụ nữ đó vì đã giải thoát cho cô.

Khuôn mặt này bị hủy hoại cũng tốt.

Cô thường xuyên bị thương, nên cô biết tất cả mọi thứ về thuốc men, Mộc Như Phương mờ mịt nhớ lại trước đây, cô cắn lấy đôi môi tái nhợt, đáy mắt dần mờ đi, cô lấy kéo ra nhanh chóng cắt phần áo chỗ bị thương của người đàn ông.

Nhìn vai phải gần ngực anh, có một vết đâm, dài khoảng bốn hoặc năm centimet, trông khá sâu, máu đỏ thẫm nhanh chóng nhuộm đỏ băng gạc, Mộc Như Phương trật tự buộc băng lại, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, giờ đã yếu đi.

Mắt cô dần mờ đi.

Trong lòng cô bị bao phủ bởi một nỗi cay đắng, nhớ lại những chuyện trước đó, cô lấy chăn đắp cho người đàn ông, sau đó đứng dậy rời đi.

Đột nhiên người đàn ông mơ hồ mở mắt.

Đào Gia Thiên chịu đựng cơn đau ở ngực, đôi mắt mờ đi, nhìn bóng dáng của người phụ nữ trước mặt, anh cố nói: “Cô… cô là ai...”

Anh cố gắng mở to đôi mắt của mình.

Nhưng phát hiện không tài nào nhìn rõ được...

Ý thức từ từ mờ đi, anh nhìn chăm chăm vào bóng dáng mơ hồ trước mặt mình.

Mộc Như Phương nhìn anh kinh hoàng, nhanh chóng đứng dậy rời đi, nhưng anh lại đưa một tay nắm lấy cổ tay cô, cô run rẩy, bàn tay của người đàn ông này nóng bỏng, nắm lấy tay cô, siết chặt vào.

Cô không ngờ Đào Gia Thiên sẽ tỉnh dậy đột ngột như vậy, sức lực lại còn mạnh thế kia, cô chợt cảm thấy thật khó chịu, có vẻ như anh ấy không thể chết dễ thế được, cô cố gắng cậy ngón tay đang nắm chặt của anh ra, sau đó chạy nhanh đi như một con thỏ sợ hãi.

Tay của Đào Gia Thiên từ từ buông xuống, nhìn tấm lưng màu be kia dần biến mất trong tầm nhìn của anh, ý thức của anh dần mơ hồ, đôi mắt nhắm nghiền.



Hôm sau Mộc Như Phương đi làm, buổi trưa lúc chuẩn bị ăn, cô vẫn như thường lệ mà cầm đĩa ăn của mình đi đến bàn ăn riêng, trên cầu thang, một người dọn dẹp tên Hứa Tiểu Văn bắt lấy tay cô.

“Lý Uyển, chúng ta ăn cùng đi.”

Trước khi Mộc Như Phương kịp từ chối, Hứa Tiểu Văn đã mang món súp trứng trong tay cô đi đến chiếc bàn trống cách đó không xa.

Năm nay Hứa Tiểu Văn 29, là một bà mẹ đơn thân, có lẽ vì cùng là một người mẹ, nên cô thường xuyên trò chuyện với Mộc Như Phương, chẳng có quá nhiều suy nghĩ tồi tệ, cô ấy đến từ nông thôn, để đứa con có thể đi học trong thành phố, cô ấy cũng làm công việc này.

“Lý Uyển, sau này chúng ta hãy ăn cơm trưa cùng nhau đi, cô chọn hai món khác nhau, tôi cũng vậy, thế là chúng ta có bốn món rồi, chúng ta ăn cùng nhau nhé.”

Mộc Như Phương không nói gì, Hứa Tiểu Văn lại càng nhiệt tình hơn, trong bữa ăn cô đã nói rất nhiều: “Lý Uyển, mỗi buổi chiều cô dọn dẹp văn phòng của tổng giám đốc, vậy cô có thấy Đào tổng trông như thế nào chưa, tôi đã nhìn thấy anh ấy một lần từ xa, trông anh ấy thực sự đẹp trai lắm, giống như những ngôi sao trên TV, à không, khí chất hơn cả những ngôi sao đó nữa.”

Mộc Như Phương cầm đũa, cô rút điện thoại ra, gõ một dòng: “Cổ họng tôi hơi khó chịu, không thể nói chuyện được.”

Hứa Tiểu Văn: “Cổ họng của cô bị đau phải không?” Cô đã từng nghe Lý Uyển nói, giọng cô khàn khàn.

Mộc Như Phương gật đầu.

Không phải bởi vì trước kia cô bị thương, mà là trước kia gặp phải chuyện sợ hãi, nhìn mẹ và em gái ngã xuống, trong lòng cô lúc đấy đầy kinh hoàng, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, sau một thời gian dài cô mới chậm rãi hồi phục, nhưng cũng vì một thời gian dài không nói năng gì, giọng cũng trở nên rất khàn.

Nó cũng giống như một món đồ, nếu lâu quá không sử dụng, cũng sẽ có chút hư hỏng ngay cả khi bản thân quyết liệt muốn sử dụng lần nữa.

Giọng cô còn chưa kịp hồi phục đã bị thương tiếp, Mộc Như Phương cũng không biết chừng nào cô mới có thể trả lời lại.

Cô nghĩ cuối tuần cô sẽ đến bệnh viện kiểm tra.

Hứa Tiểu Văn vẫn buôn chuyện trong lúc ăn: “Tôi nghe nói sáng nay Đào tổng đã mất bình tĩnh, khiến các quản lý nữ phát khóc trong phòng hội nghị.”

Đôi mắt của Mộc Như Phương khẽ run lên.

Cô nhập vào điện thoại của mình: “Sáng nay Đào tổng ở công ty?”

“Ừ, cuộc họp buổi sáng đấy.”



Buổi chiều, vừa mới đi làm.

Trợ lý và Giám đốc điều hành của Đông Hoàng Entertainment Media bước vào văn phòng tổng giám đốc, một mớ hỗn độn xuất hiện trên nền đất, tất cả mọi thứ như máy tính để bàn đều bị dỡ xuống, một đống tài liệu đập xuống trước mặt Hà tổng, Đào Gia Thiên lạnh lùng nói: “Còn cần tôi phải dạy anh sao?”

Hà tổng cúi đầu, cảm giác như có áp lực vô hình nhưng rất mạnh mẽ nào đó đang đè lên đầu anh ta vậy: “Đào tổng, là chúng tôi hành sự bất lực"

“Còn một lần nữa thì ra khỏi đây đi!”

“Vâng.”

Khi Từ tổng bước ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc, trợ lý đứng sang một bên, chuẩn bị dọn dẹp những tài liệu lộn xộn trên mặt đất, lại nghe Đào Gia Thiên nói: “Gọi Lý Uyển qua đây.”

Đọc truyện chữ Full