TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 371: Cha của đứa trẻ đâu

Mộc Như Phương nhanh chóng đến bệnh viện, Nặc Nặc đang được truyền dịch.

Con gái đã ngủ, trong bệnh viện dành không được phòng bệnh, lại thêm chỉ là truyền dịch, nên được dì Lý ôm trong lòng nửa nằm nửa ngồi trên ghế.

Dì Lý thấy Mộc Như Phương đến, nhanh chóng nói: “Như Phương”.

Mộc Như Phương vội vàng đi qua, ôm lấy Nặc Nặc, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nặc Nặc, bởi vì phát bệnh, môi có màu tím nhạt, trong lòng cô níu thành một vòng: “Nặc Nặc, Nặc Nặc.”

Cô bé từ từ mơ mắt, yếu ớt gọi: “Mẹ…”

Dì Lý ngồi bên cạnh nói: “Buổi trưa, Nặc Nặc chơi cùng với mấy đứa trẻ dưới lầu, vẫn còn tốt, buổi tối liền nói cơ thể không được thoải mái, dì đo nhiệt độ cơ thể có chút sốt, cho con bé uống thuốc, Nặc Nặc ngủ bị đau làm cho tỉnh.” tiếp theo dì Lý nhanh chóng gọi điện cho Mộc Như Phương.

Gần sáng, trong phòng truyền dịch không có nhiều người.

Sau khi Mộc Như Phương thấy tình hình Nặc Nặc đã ổn định, liền bảo dì Lý đi về nghỉ ngơi: “Quá muộn rồi, làm phiền dì nhiều rồi, di quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Dì Lý cũng rất lo lắng cho Nặc Nặc, cô bé nhỏ như vậy lại chịu đau khổ như vậy, nhưng bản thân ở lại đây cũng chả có tác dụng gì, thấy Mộc Như Phương ở đây, nên đã đi về trước.

Mộc Như Phương ôm Nặc Nặc, đưa tay ra chạm nhẹ vào mặt cô bé: “Nặc Nặc dậy đi? Uống ít nước, rồi nghỉ ngơi một lúc.”

Môi cô bé khô khốc, Mộc Như Phương mở bình nước, đưa đến miệng cô bé, cô bé uống mấy ngụm, nằm trong ngực Mộc Như Phương: “Mẹ, Nặc Nặc không đau.”

Mộc Như Phương vẫn luôn chịu đựng.

Lúc này nước mắt liền rơi xuống.

Cô có chút không thở được, giơ tay lên tháo khẩu trang ra, ngực cô dường như bị một nắm bông ngấm nước chặn lại, vô cùng khó chịu.

“Mẹ, đừng khóc.”

Nặc Nặc vừa nói vừa giơ tay lên lau khóe mắt của Mộc Như Phương.

Cô y tá đến thay thuốc cho Nặc Nặc, Nặc Nặc rất ngoan, không hề kêu đau, cô y tá nhìn cô bé thật dễ thương, khen ngợi vài câu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Như Phương, đường nét người phụ nữ này thanh nhã và xinh đẹp, cả người mặc bộ quần áo bình thường, nhưng khí chất tao nhã và đơn thuần, trên lông mi còn vương lại những giọt nước mắt long lanh, hốc mắt có chút đỏ, cô y tá sững người, phải mất mấy giây mới phản ứng lại.

Mộc Như Phương nói với cô y tá: “Cảm ơn.”

Sau khi cô ý tá quay lại trạm y tá, nói với cô y tá bên cạnh: “Cô nhìn bên kia, nhìn bên kia, người phụ nữ kia cũng thật xinh đẹp.”

Buổi tối chỉ có hai y tá trực.

Cô y tá kia ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một hình bóng mảnh khảnh, chỉ là nhìn thấy một bên mặt, hai cô ý tá thì thầm.

Một trong hai cô ý tá lên tiếng: “Đó là minh tinh nào, sao tôi lại không có ấn tượng, quá đẹp rồi.”

“Làm sao có thể, nếu như có minh tinh xinh đẹp như, không phải chỉ cần một ánh mắt có thể nhận ra.”

“Cũng đúng.”

Một cô y tá cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ chụp một tấm ảnh, một cô y tá khác giữu lại tay của cô ta: “Cô chụp ảnh người khác làm cái gì?”

“Đẹp như vậy, lưu giữu lại, như thế màn hình bảo vệ cũng đẹp nha.” Nhưng cô y tá nhỏ liếc nhìn điện thoại, bức hình có chút mờ, chính là một bên mặt trắng nõn, lóng lánh.

Cố Thần Phong đi qua, hai cô y tá nhìn thấy Cố Thần Phong, lập tức đỏ mặt ngạc nhiên: “Chủ nhiệm Cố, anh đã qua.”

Sau khi Cố Thần Phong từ nước ngoài về, liền đảm nhiệm chức chủ nhiệm ở bệnh viện số một thành phố Hải Châu, trẻ tuổi, tài năng xuất chúng, trong lòng lường trước một đao.

Lúc vừa mới được điều qua, nữ bác sĩ và y tá trong khoa đều rất đông.

Nặc Nặc nằm trong lòng Mộc Như Phương ngủ thiếp đi, dường như còn vì cơ thể không khỏe, nên ngay cả khi ngủ, cùng khó chịu, Mộc Như Phương đưa tay lên chạm vào trán của Nặc Nặc cơn sốt vẫn chưa giảm.

Mộc Như Phương ngước mắt lên, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cô vội vàng gọi một tiếng: “Bác sĩ Cố.”

Cố Thần Phong nghe thấy một giọng nói dịu dàng, anh dừng bước, quay người lại, đối mặt với một đôi mắt trong veo, khóe mắt người phụ nữ hơi đỏ, một khuôn mặt xinh đẹp, hơi thở của anh có chút ngưng lại, trong lúc chưa kịp phản ứng lại, đã đi tới trước mặt cô, nhìn những giọt nước mắt trên lông mi cô, đường nét đẹp đẽ như sương sớm.

Anh chỉ cảm thấy ngực của mình bị đánh mạnh một cái.

Hơi thở nặng nề hơn vài phần.

Cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ, Mộc Như Phương phản ứng lại, cô quên không đeo khẩu trang, lúc này cũng không quan tâm đến điều này, cô vội vàng lên tiếng: “Bác sĩ Cố, anh xem con gái tôi một chút đi, con bé đột nhiên bị phát bệnh….bây giờ đang sốt.”

Cô cắn chặt đôi môi nhợt nhạt.

Cố Thần Phong thu lại ánh mắt, đặt tay lên trán Nặc Nặc, anh nhận ra, cô bé này, hóa ra là con gái của người phụ nữ đeo mặt nạ mấy ngày trước.

Anh nói: “Đưa cô bé đến phòng bệnh đi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”

Mộc Như Phương cũng muốn Nặc Nặc được ngủ thoải mái hơn một chút, Nặc Nặc đột nhiên phát bệnh, không phải mấy ngày có thể khỏi được.

Nhưng ở trong bệnh viện cô lại không quen ai, không sắp xếp được phòng bệnh.

Không ngờ tới Cố Thần Phong lại giúp cô.

Phòng bệnh là phòng đôi, nhưng giường bệnh bên cạnh là không có người.

Môi trường ấm áp, mùi nước khử trùng rất nặng.

Mộc Như Phương nhìn con gái vẫn đang truyền dịch nằm trên giường, Cố Thần Phong đang kiểm tra, thấy đôi mắt người phụ nữ rất đỏ, anh nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, mấy ngày này sẽ truyền trước.”

Anh nhìn vào bộ quần áo bình thường trên người Mộc Như Phương, được giặt sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương của bột giặt quần áo, dường như nhận ra gia đình cô đang gặp khó khăn, nên vẫn luôn kéo dài thời gian phẫu thuật cho đứa trẻ.

Viên đá lớn trên ngực Mộc Như Phương đã được hạ xuống, cô nói một cách biết ơn: “Cảm ơn anh, bác sĩ Cố.”

Cố Thần Phong không đi ngay, đứng sang một bên, hỏi: “Cha của đứa bé đâu? Đây là bệnh tim di truyền từ người nhà.”

Mộc Như Phương rủ mặt: “Anh ta…anh ta không bị bệnh tim.”

Có lẽ được di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Cô nhớ, bà nội của Đào Gia Thiên, bị bệnh tim, vì bệnh tim mà rời đi.

Cố Thần Phong đi đến cửa phòng bệnh, nhìn hình bóng của cô, một ánh sáng ấm áp, mảnh khảnh lại dịu dàng, đẹp đến tận xương cốt bên trong.

Nặc Nặc ở lại bệnh viện một tuần, một tuần này, Mộc Như Phương ở Hoàng Đình không có thấy Đào Gia Thiên, vào đêm khuya khi cô ở cùng với Nặc Nặc, mỗi ngày cuộc sống thấp thỏm mới xem như là kết thúc.

Ngày Nặc Nặc xuất viện, Cố Thần Phong có đến tìm cô, nói tình hình bệnh tim của Nặc Nặc bây giờ không được tốt, đổi thuốc cho Nặc Nặc.

Cố Thần Phong đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ: “Tôi tiễn cô.”

“Không cần đâu.” Mộc Như Phương theo bản năng liền từ chối, cô đeo khẩu trang, giọng nói có chút năng nề.

Cố Thần Phong cởi áo blouse: “Cô còn phải tốn tiền gọi xe. Cửa bệnh viện rất nhiều taxi không sử dụng đồng hồ.”

Mộc Như Phương vậy mà không nói nên lời.

Buổi tối, phòng bao Hoàng Đình.

Mộc Như Phương rửa ta, lòng bàn tay cô không may bị những mảnh thủy tinh là trầy xước, vừa này ở trong phòng bao một ông chủ đã nổi điên, đập vỡ một chai rượu vang đỏ 60 triệu, cô lau thảm, không cẩn thận cứa rách.

Lúc đi ra khỏi phòng rửa tay, trước mặt nghênh đón một nhóm người, Mộc Như Phương nhìn người đàn ông đi phía trước, chính là Đào Gia Thiên cô cúi thấp đầu, lui sang một bên, người đàn ông đi ngang qua cô, nhưng thể không nhìn thấy cô.

Mộc Như Phương cũng không biết tối hôm đó anh ta làm sao, đột nhiên rút người ra, nổi giận, như vậy cũng tốt, tốt nhất sau này cứ như vậy.

Đọc truyện chữ Full