Nhịp tim của Mộc Như Phương nhảy lên rất nhanh, hầu như muốn xông ra khỏi yết hầu, bên hông, tay của người nam nhân dán vào đường cong vòng eo cô, nhiệt độ lòng bàn tay anh cách tầng tầng quần áo, làm cho nhịp tim của Mộc Như Phương đập nhanh hơn, trong không khí đầy rẫy mùi vị quen thuộc mà xa lạ của nam nhân, cô nắm lại lòng bàn tay, muốn tránh khỏi anh, không nghĩ tới, tay của người đàn ông trước sau như vòng sắt thép bao lấy cô.
"Mộc Như Phương." Đào Gia Thiên cúi đầu, nhìn cô, cắn răng nói ba chữ này.
Cô tựa hồ không có gì thay đổi, rõ ràng buổi tối ngày hôm ấy, ở sòng bạc còn thấy cô mặc một bộ quần áo màu trắng ngồi bên cạnh từ hạo, thanh thuần như là một đóa Bạch Ngọc Lan, anh nhìn khuôn mặt cô, khuôn mặt trẻ con của cô phù hợp trong trí nhớ của anh, anh lơ đãng lại đọc một lần tên của cô: “Mộc Như Phương" đương nhiên sẽ không chờ một người câm đáp lại được cái gì, chỉ là theo bản năng hô một tiếng.
"Mộc Mộc, Mộc Mộc ——" một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi thở hồng hộc chạy tới, nhìn con chó đang lè lưỡi hề hề ở một bên, vừa liếc nhìn nam nhân anh tuấn khí tràng mạnh mẽ, còn có nữ nhân được anh bảo hộ trong ngực, nhất thời dậm chân: “Mộc Mộc, Mộc Mộc ai cho ngươi chạy loạn!"
Con chó này là Alaska, chó đã trưởng thành, hình thể không nhỏ, giờ khắc này nhìn thấy chủ nhân, lập tức chạy tới, nó tựa hồ là ăn qua một cước đạp của Đào Gia Thiên nên đã yếu thế, cúi đầu, cô gái cũng rõ ràng phát sinh cái gì, lập tức nói: “Tiên sinh, rất xin lỗi, rất xin lỗi tôi không xem chừng kỹ Mộc Mộc, nó đột nhiên thoát khỏi dây thừng lao ra, không có thương tổn hai người chứ."
Tư thế trước mắt này.
Hẳn là Mộc Mộc sợ cô gái này rồi.
Nữ sinh còn muốn nói điều gì, thế nhưng liếc mắt nhìn người đàn ông này lạnh lẽo cứng rắn, sợ gặp phải tai họa, cũng biết muốn xin tha thứ thì phải nhờ cô gái này ra tay.
"Cô không có sao chứ."
Mộc Như Phương bị một con chó đột nhiên xông lại làm sợ hết hồn, thế nhưng con chó này cũng không có thương tổn được cô, mà cô nữ sinh này xem ra tuổi cũng không lớn, hẳn là còn đang đến trường, mười bảy mười tám tuổi, thở hồng hộc, ánh mắt chân thành xin lỗi, cô phất phất tay, biểu thị mình không có chuyện.
"Thật xin lỗi, Mộc Mộc, Mộc Mộc nhanh xin lỗi đi." Nói xong cô gái vô đầu chú chó, Mộc Mộc là một con Alaska lông mày nâu, giờ khắc này chân trước giơ lên, chắp chân vái vái Mộc Như Phương, dáng vẻ ngốc ngốc làm Mộc Như Phương nở nụ cười.
Nữ sinh vội vàng cho Mộc Mộc đeo dây thừng, nơi nay thường không cho phép chó cảnh tiến vào, thế nhưng nơi này cũng không có quy định chuẩn xác, chỉ là quy định không cho tiến vào trong siêu thị, vì lẽ đó nữ sinh liền mang theo Mộc Mộc đến, ai ngờ nó tránh thoát dây thừng lao ra, suýt chút nữa đụng vào người, sau khi nữ sinh xin lỗi mãi mới dẫn chú chó rời đi.
Nguy hiểm được giải trừ, Mộc Như Phương còn ở trong lòng ngực của người đàn ông này.
Cô dùng sức đẩy ngực anh một chút, kỳ thực khi tiếp xúc với da thịt của anh, đại khái là trước đây ở chung lâu, cô tuy rằng sợ sệt anh, thế nhưng sẽ không bài xích, chỉ có điều nơi này là siêu thị, nhiều người như vậy, da mặt của Mộc Như Phương không dày như vậy.
Đào Gia Thiên buông lỏng tay ra, bóp cằm nữ nhân: “Cô rất có bản lĩnh a, đảo mắt, coi như là con nuôi của Trọng Hoài Viễn, ngược lại tôi thật coi khinh cô, có thủ đoạn như thế."
Mộc Như Phương lui về sau một bước, tránh thoát khỏi anh.
Cô nhìn anh, cô biết anh hiểu thủ ngữ.
"Đã như vậy, xin Đào tiên sinh tự trọng!"
Cô sẽ không ngây ngốc hỏi, anh tại sao lại ở chỗ này.
Nơi này là nơi công cộng, anh ở đây cũng là bình thường, vừa rồi con chó kia lao ra là bất ngờ, thế nhưng nếu như nằm ở lễ phép, cô cần phải đối với anh nói tiếng cám ơn, có điều, giữa bọn họ, anh không quan tâm cái gì lễ phép hay không lễ phép đi.
Mộc Như Phương xoay người hướng về phía trước, bị Đào Gia Thiên một phát bắt được cánh tay, anh chăm chú nắm chặt, hung hăng bá đạo, trực tiếp mạnh mẽ kéo cô đi, Mộc Như Phương vùng vẫy một hồi, bước tiến lảo đảo không biết anh muốn dẫn cô đi nơi nào, mắt cá chân suýt chút nữa bị trẹo, cúi đầu cắn vào mu bàn tay của anh.
Bắp thịt trên cánh tay của nam nhân rụt lại, thế nhưng không có buông tay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 514: Trong lòng ngực anh
Chương 514: Trong lòng ngực anh