TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 571: Tú y (1)

Tang Lạc cắn môi: “Tôi… ở trong tộc, có một cô từng dạy tôi kiến thức trong sách, cho tới tận năm lớp mười một.” Nhưng cô chưa từng được giáo dục chính thống, lúc này đáy mắt cô loé lên ánh sáng mờ mờ, cô nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt: “Ông chủ Phó, anh có thể… có thể… cho tôi đi học không?” Cô cũng muốn thi đại học, cũng muốn có cuộc sống của mình. Cô biết thể chất của mình rất đặc thù, mà người đàn ông anh tuấn trước mặt này rất hiển nhiên cũng không phải nhà từ thiện, bỏ ra 2400 tỷ để mua cô không phải để tạo điều kiện cho cô, mà là muốn dùng máu cô để cứu người.

Nói thẳng ra, người đàn ông trước mặt này là chủ thuê của cô.

Cô biết thỉnh cầu này của mình rất hoang đường nhưng chỉ cần có một chút hy vọng thì Tang Lạc cũng muốn thử, lỡ như…

Lỡ như được thì sao…

Khi còn nhỏ bà đã dạy cô, trên đời có rất nhiều người tốt.

Nếu không thì sao khi cô lưu lạc đầu đường xó chợ, bị bọn buôn người lừa bán lại gặp được bà, mặc dù sau này bà cũng bỏ rơi cô, khi còn nhỏ Tang Lạc không hiểu, bây giờ đã trưởng thành, cô hiểu ra mình và bà không có quan hệ máu mủ.

Người ta nuôi mình bao nhiêu năm, bỏ tiền ra mua cô.

Có thể so sánh với con ruột…

Tang Lạc bình thường trở lại.

“Ông chủ, tôi có thể thoả mãn mọi yêu cầu của anh, tôi có thể thay tên đổi họ, bất kỳ yêu cầu nào của anh, tôi đều có thể thoả mãn, nửa đời sau của tôi thuộc về anh, cầu xin anh, tôi muốn đi học, tôi muốn thi đại học.” Tang Lạc biết, người đàn ông trước mặt bỏ 2400 tỷ ra mua cô mà không cần chớp mắt, để cô sống trong biệt thự xa hoa thế này, mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần một câu của anh, một cái gật đầu của anh là cô có thể có tư cách tới trước đi học, cuộc sống trước đây sẽ được thay đổi.

Phó Cận Nhiên nhìn cô, sắc mặt không hề thay đổi, lãnh đạm như ngọc, anh ta nhìn ánh sáng nơi đáy mắt cô, ánh sáng đó cực kỳ loá mắt.

“Ông chủ Phó, tôi biết anh không phải một nhà từ thiện.” Cô không có bất kỳ tư cách gì nói điều kiện với Phó Cận Nhiên, nhưng cô thật sự rất muốn, rất muốn thử: “Tôi biết anh cần máu tôi để cứu người, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm, anh lấy bao nhiêu máu của tôi cũng được, tôi sống ở đây không đi đâu hết, không chạy đi đâu cả, so với khống chế cưỡng ép, lẽ nào anh không hy vọng tôi cam tình nguyện ở lại đây?”

Phó Cận Nhiên hơi nheo mắt: “Cô uy hiếp tôi?”

Cô gái này thật sự có tác dụng với anh ta, hơn nữa tạm thời không có cách nào khác để thay thế.

Anh ta bỏ ra 2400 tỷ để mua lại, đương nhiên không phải trò đùa.

Cũng không phải dùng 2400 tỷ để từ thiện.

Nhưng…

Phó Cận Nhiên nhìn vào mắt cô, đôi con ngươi cô trong vắt, sống nhiều năm ở dược tộc như vậy nhưng đôi mắt cô lại vẫn sạch sẽ trong vắt như thế, trong đó mang theo ánh sáng tha thiết, anh có một thoáng trầm ngâm: “Tang Lạc, cô nghĩ tôi là một người thiện lương sao?”

Tang Lạc biết anh ta đang từ chối cô.

Ánh sáng trong mắt thoáng chốc tan biến, nhưng rất nhanh cô lại cong khoé môi: “Bà nói… trên… đời này… có rất nhiều người tốt…”

“Người tốt?” Người đàn ông trầm giọng giễu cợt: “Cô đã gặp người tốt chưa? Biết người tốt là gì không?”

Tang Lạc cụp mi mắt: “Gặp rồi…” Cô gật đầu thật mạnh: “Khi tôi bị bọn buôn người lừa bán, là bà đã cứu tôi, mua tôi.” Cô mới chỉ 19 tuổi nhưng đã trải qua những chuyện này, số mệnh nhiều thăng trầm.

Cô từ tốn nói: “Anh cũng là người tốt, anh chỉ là muốn lấy máu tôi, sẽ không lấy mạng tôi, cũng không bắt nạt tôi…” sẽ không ép buộc cô.

Khi còn nhỏ người chăm sóc cô từng nói, thân thể cô được coi là thể chất đặc thù, lại thêm thời gian dài ở dược tộc trải qua rèn luyện các loại thuốc đắt đỏ, thân thể như một loại danh khí, ngoài máu có thể kéo dài mạng người thì đến cơ thể… khi kết hợp cùng đàn ông sẽ xuất hiện… hiệu quả bổ dưỡng khác.

Cho nên khi đó trong phòng đấu giá, không ít người muốn mua cô cũng vì nguyên nhân này.

Vì cơ thể cô.

“Tôi không phải người tốt đẹp gì.” Phó Cận Nhiên lắc đầu sau đó quay người rời đi, Tang Lạc ngồi trên sofa, thật ra cuộc sống bây giờ đã rất tốt rồi, Tang Lạc à, ăn ngon mặc đẹp là ước mơ mà nhiều người tha thiết nhưng không có được đó.

Biệt thự xa hoa trước mắt, được trang trí xa xỉ.

Phòng để quần áo cũng đều là các nhãn hiệu lớn xa xỉ.

Tang Lạc nhìn anh ta rời đi, mím môi, ngây ngốc ngồi trên sofa, cô nghe thấy lầu dưới truyền tới tiếng động cơ khởi động, Phó Cận Nhiên đã đi rồi.

Cô…

Rất muốn tự do.

Rất muốn.

Nhưng đồng thời Tang Lạc cũng hiểu rõ, rời khỏi ông chủ Phó này thì sẽ có ông chủ Lý, ông chủ Trang khác đợi cô, cô đến đâu cũng có một kết cục là bị người giam cầm, vì thể chất đặc thù của cô thật sự quá dụ hoặc.

Mấy chứ kéo dài tính mạng này với bất kỳ ai cũng đều có sức dụ hoặc cực lớn.

Đi theo đám đàn ông bất chính, bụng phệ, chi bằng ở lại chỗ Phó Cận Nhiên, nếu anh muốn động vào cô thì ngay từ khi nhốt cô ở đây đã làm rồi, nhưng rất hiển nhiên người đàn ông này chỉ có hứng thú với máu của cô.

Anh là một thương nhân nhưng cũng không phải người xấu.

Anh còn biết…

Vào ngày mưa dông, không đẩy cô ra.

Má Tang Lạc thoáng đỏ lên, cô nhớ tới cái ôm của người đàn ông, cô cực kỳ sợ hãi, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, coi như trấn an.

Mặc dù con người Phó Cận Nhiên nhìn lạnh lùng lãnh đạm, nhưng ấn tượng anh mang lại cho cô vẫn luôn là…

Lịch sự nhã nhặn.



“Chị Như Phương, dạo này chị có rảnh không?”

Sáng sớm thứ tư, Mộc Như Phương vừa ngủ dậy, bây giờ là 7 giờ 25 phút sáng, điện thoại rung lên, cô nhìn thoáng qua thì thấy là tin nhắn từ một số lạ.

Ai gửi tin nhắn cho cô vậy?

Mộc Như Phương trả lời: “Cô là?”

“Em là Tú Y.”

Dụ Tú Y.

Mộc Như Phương trả lời lại: “Xin lỗi, chị quên lưu số em.”

Dụ Tú Y không có bạn bè gì ở thành phố Hải Châu, người mà cô có hảo cảm duy nhất là Mộc Như Phương, cũng chỉ có Mộc Như Phương có thể giúp đỡ cô.

“Chị Như Phương, chúng ta có thể gặp nhau không?”

Mộc Như Phương cũng rất có hảo cảm với Dụ Tú Y, cô cảm thấy Dụ Tú Y rất quen mặt, dường như đã gặp ở đâu đó từ rất lâu trước đây, cô nhập một địa chỉ vào tin nhắn, hẹn mười giờ sáng ở quán cà phê.

“Sáng nay cô dậy sớm vậy ạ?!” Vừa xuống lầu, thím Tang cười híp mắt nhìn cô.

Mộc Như Phương đi tới bếp, thím Tang đang chuẩn bị bữa sáng cùng một hầu gái, bữa sáng rất phong phú, tay nghề của thím Tang vẫn luôn rất tốt, Mộc Như Phương cảm thấy thời gian này mình ở nhà họ Trọng được nuôi béo rồi.

“Cô à, cô ở ngoài đợi một lát, bữa sáng sắp xong rồi đây.”

Mộc Như Phương có thói quen chạy bộ buổi sáng, cô khom người, xoay cổ chân cổ tay sau đó đưa Hưu Hưu cùng ra ngoài tản bộ. Mặc dù Hưu Hưu là chó cỡ nhỏ nhưng khi vắt chân lên cổ chạy cũng rất vui vẻ, đây là bãi cỏ riêng của biệt thự bên ngoài nhà họ Trọng, Mộc Như Phương cởi dây xích cho Hưu Hưu rồi cô đi theo phía sau nó.

Điện thoại cô rung lên.

Mộc Như Phương lấy ra nhìn.

“Chị Như Phương, em muốn mau chóng được gặp chị, có thể sớm hơn chút không?” Là Dụ Tú Y.

Cô biết chị ấy không thể nói nên dù rất sốt ruột cũng không thể gọi điện mà chỉ có thể dùng tin nhắn: “Em bị theo dõi… em sợ lắm, em không biết phải nói với ai, em cũng không biết ai có thể giúp em…”

Dụ Tú Y sắp sụp đổ rồi.

Cô trốn người đàn ông kia lâu như vậy mà vẫn bị tìm ra.

Anh ta cướp con cô, sao vẫn còn không bỏ qua cho cô.

Đọc truyện chữ Full