Băng qua đường cái, còn khoảng ba mét nữa là tới xe, Nhạc Thính Phong liền nghe thấy tiếng có người gọi anh: "Thính Phong."
Nhạc Thính Phong ngoảnh lại, là Hạ Lan Phương Niên.
Hôm nay, Hạ Lan Phương Niên ăn mặc rất chỉnh tề, vest đen, cà vạt vằn vân, đứng giữa đường, nụ cười vui mừng hiện lên trên gương mặt anh tuấn.
Nhạc Thính Phong xách bánh bao và cháo, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ tay xắn lên, lộ ra cánh tay chắc khỏe, tóc tai hơi lộn xộn, trông anh hơi mệt mỏi, u uất và suy sụp, nhưng khí chất vẫn mê người.
Hai người đứng đó tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp, trên đầu ánh nắng tươi sáng, nhưng hai người họ còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, khiến người qua đường không thể không ngoái lại nhìn.
Nhạc Thính Phong kinh ngạc, không ngờ vừa tới Lạc Thành, mới sáng sớm ra đã gặp Hạ Lan Phương Niên giữa đường thế này.
Nhạc Thính Phong theo phản xạ ngoảnh lại nhìn vào xe, bỗng thấy hơi căng thẳng, dù anh không biết sao lại vậy.
Yến Thanh Ti vẫn đang ngồi ở ghế phụ trong xe, có điều, cô lấy thảm quấn lấy cả người, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đang buông xuống.
Nhạc Thính Phong không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, anh quay lại cười nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Hạ Lan Phương Niên đi tới trước mặt Nhạc Thính Phong, nhếch miệng: "Câu này nên là mình nên hỏi cậu mới đúng, dạo này chẳng thấy tăm hơi đâu cả, chắc không phải là cậu........ chưa ngủ à, làm gì vậy, hay lại làm chuyện xấu xa gì rồi?"
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Rõ thế cơ à?"
Anh làm chuyện xấu mà người khác cũng nhìn ra sao?
"Cậu có biết hai mắt cậu giờ trông thế nào không? Cứ như là bị đau mắt đỏ ấy."
Nhạc Thính Phong không muốn để Hạ Lan Phương Niên biết tối qua anh đã làm gì, anh lấp liếm: "Khụ, không nghỉ ngơi đủ thôi, ài, cậu đi xem mắt à mà ăn mặc thế kia."
Hạ Lan Phương Niên không muốn vạch mặt Nhạc Thính Phong, cậu nói: "Không phải, mình muốn mua đất để mở công ty, hôm nay tới để đàm phán giá cả thôi."
Nhạc Thính Phong đánh giá Hạ Lan Phương Niên một lượt: "Chậc, ở nước ngoài cậu có cả công ty luật lớn thế còn bỏ không làm, về nước lại mở công ty mới, cậu định không quay lại đó thật à?"
Hạ Lan Phương Niên nhìn xe Nhạc Thính Phong, nói: “Mình muốn tìm người, sợ trong khoảng thời gian ngắn thì không tìm được, nên cũng không thể về đó ngay được, không bằng cứ mở một công ty ở đây, tìm mấy luật sư về, luật sư có nhiều cách để tìm được tin tức của người khác, coi như có muốn tìm người cũng dễ hơn."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Chỗ này được đấy, giá cũng ổn, đừng để người ta lừa cậu."
Hạ Lan Phương Niên cười: “Mình làm nghề gì chứ, luật sư mà để bị người ta lừa chắc? Còn cậu đấy.... không ngờ lại đi xếp hàng ở quán ven đường để mua bữa sáng, đây có còn là Nhạc Thính Phong mà mình biết nữa không đây?"
Hạ Lan Phương Niên chỉ chỉ ra xe Nhạc Thính Phong: "Mua cho người đang ở trong xe hả? Mới mấy ngày không gặp, cậu cũng học được cách thương hoa tiếc ngọc rồi cơ à, thật sự không thể tin nổi, không định giới thiệu à?"
Nhạc Thính Phong khinh bỉ: "Sáng tôi đói nên mua thôi, chỉ là phụ nữ thôi mà, tuổi gì mà đòi ăn đồ tôi mua, cũng chẳng cần phải gặp đâu, dù sao cũng không phải là bà xã tương lai của tôi, nên không cần thiết đâu."
Nhạc Thính Phong không muốn để Yến Thanh Ti gặp Hạ Lan Phương Niên.
Hạ Lan Phương Niên nhếch mày: "Được thôi, mình tạm tin cậu vậy."
Nhạc Thính Phong cảm thấy nếu không mau quay lại thì cháo sẽ nguội mất, anh nói: "Tôi còn có việc, về trước đây, gặp sau."
Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Tối rảnh thì đi uống rượu."
"Để tối xem thế nào." Nhạc Thính Phong vẫy tay, lên xe.
-----------
Nhạc thổ hào: Hôm nay nói sai mất rồi, làm thế nào bây giờ? Đừng ai tố giác đấy nhé!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 140: Cô ấy cũng chẳng phải là bà xã tương lai của tôi
Chương 140: Cô ấy cũng chẳng phải là bà xã tương lai của tôi