Yến Thanh Ti dám chắc chắn rằng, cho dù cô không gọi lại, chỉ một lát nữa thôi Nhạc Thính Phong cũng sẽ lại gọi tới.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, điện thoại của Nhạc Thính Phong lại gọi tới thật.
Yến Thanh Ti đợi khoảng chục giây mới bắt máy, cô hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Em lại làm gì rồi?"
Giữa tháng sáu, nhiệt độ ban đêm ở Lạc Thành cũng không thấp nữa, nhưng dù có cách qua một chiếc điện thoại Yến Thanh Ti vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời Nhạc Thính Phong.
Yến Thanh Ti nhếch khóe môi: "Muộn thế rồi, tất nhiên là…. đi phóng hỏa giết người."
Yến Thanh Ti nói vậy, Nhạc Thính Phong cũng có thể xác định được cô không phải có hẹn với đàn ông, chắc cô lại đi chuẩn bị kế hoạch trả thù của mình rồi.
Nhạc Thính Phong có cảm giác muốn kéo cô lại, đôi khi, anh thật sự cảm thấy kinh hãi với sự bất chấp điên cuồng trả thù của cô, lại có một cảm giác gì đó khó nói thành lời.
Ban đầu, khi anh thấy cô ra tay tàn nhẫn, anh còn cảm thấy thú vị.
Nhưng giờ càng ngày anh càng không muốn cô ra tay nữa.
Nhạc Thính Phong nói: "Dừng tay đi, không cần cứ phải cố chấp như vậy, công ty của nhà họ Yến tôi đã đánh sập giúp em rồi, em không cần phải làm gì nữa."
Bước chân của Yến Thanh Ti chững lại, cô bỗng cảm thấy thật nực cười, có một người đàn ông nói trả thù giúp cô!
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên, cười lạnh lẽo: "Nhưng tôi không quay đầu lại được nữa rồi, tay tôi sớm đã không còn sạch sẽ nữa."
Nhạc Thính Phong cảm thấy lo lắng, anh luôn có một cảm giác không thể kéo Yến Thanh Ti về được, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị vùi lấp.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Yến Thanh Ti, tôi từng nói, em muốn gì tôi đều có thể cho em hết."
Yến Thanh Ti đứng trên đường đón lấy cơn gió đêm: "Những thứ tôi cần, tôi tự biết lấy về."
Mối thù của cô, mối thù của mẹ cô, sao có thể để người khác trả được chứ?
Có những chuyện buộc phải tự mình ra tay, cô mặc kệ sau này có thế nào, mặc kệ nó có kéo cô vào hay không, cô chỉ muốn người nhà họ Yến.... chết.
Nhạc Thính Phong bực bội: "Em đang ở đâu."
Yến Thanh Ti dập điện thoại, rồi tắt hẳn máy luôn.
Cô đã quen với việc vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng, quen với sự lạnh nhạt của người đời, quen với những ác ý của họ, cô có thể dễ dàng phán đoán được ai nguy hiểm với cô, nhưng lại không thể nào đoán ra được ấm áp mà người khác trao cho cô, vì, cô không biết nên tiếp nhận nó thế nào cả.
..................
Ngày hôm sau kết thúc cả một ngày quay phim, chị Mạch gọi Yến Thanh Ti với Lãnh Nhiên cùng tới, nói với họ chuyện sắp xếp công việc sau khi quay xong Trấn Hồn Khúc.
Chờ chị Mạch nói xong, Yến Thanh Ti nói: "Chị Mạch, mai em phải muốn xin nghỉ một ngày."
Chị Mạch nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Yến Thanh Ti cười nói: "Ngày mai Lạc thị tổ chức tiệc rượu kỉ niệm sinh nhật tròn mấy năm công ty ấy........"
Yến Thanh Ti còn chưa nói nốt nửa lời sau, chị Mạch tức khắc đã hiểu.
"Em........"
Yến Thanh Ti vờ vô tội nói: "Yên tâm đi, em không gây chuyện gì đâu, chỉ là vở kịch ngày mai, nếu thiếu em thì sẽ buồn tẻ lắm"
Lãnh Nhiên đột nhiên hỏi: "Chị Thanh Ti muốn tới tiệc rượu của Lạc thị à?"
"Sao thế, em cũng tới à?"
Lãnh Nhiên cười thẹn thùng, lộ ra chiếc răng nanh dễ thương: "Nhà em nhận được thiếp mời, vốn dĩ em không định đi, nhưng nếu chị đi thì em cũng muốn đi với chị."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, may quá chị cũng đang thiếu partner, em đi với chị vậy."
Tiệc rượu của nhà họ Lạc, nhà họ Yến có thể không tới sao?
Cô thân là một người nhà họ Yến, đúng lúc cũng phải lộ diện rồi.
Đã ba năm không gặp, người thân lâu ngày không gặp giờ cũng nên hâm nóng tình cảm một chút rồi đây.
--------
Nhạc thổ hào: Cô đơn, trống rỗng, lạnh lẽo, tốt xấu gì em cũng nên "hâm nóng" với tôi chứ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 196: Em muốn gì, tôi đều có thể cho em
Chương 196: Em muốn gì, tôi đều có thể cho em