Cận Tuyết Sơ lúc đó thật muốn chửi ầm lên, mẹ nhà anh!
Mấy lần giao chiến trước, anh đều không tính toán với Nhạc Thính Phong.
Lần đầu tiên, Cận Tuyết Sơ biết thực lực của mình cách xa so với Nhạc Thính Phong, không cần vì chút chuyện nhỏ mà làm ầm lên.
Lần thứ hai, Cận Tuyết Sơ cảm thấy không cần thiết.
Nhưng lần này, Cận Tuyết Sơ chịu hết nổi rồi, Nhạc Thính Phong rõ ràng là đang bới móc, huống hồ anh ta cũng đã hạ quyết tâm theo đuổi Yến Thanh Ti rồi, không cần thiết phải tránh né Nhạc Thính Phong, tình địch gặp nhau, có bao giờ là không thấy ngứa mắt nhau?
Cận Tuyết Sơ cười cười nói: “Nhạc tổng, mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi, sao phải ấu trĩ như thế?”
Nhạc Thính Phong nhếch mép, cười quái dị: “Đúng thế, người trưởng thành chỉ biết đâm hỏng xe anh thôi.”
Nháy mắt, Cận Tuyết Sơ cạn lời, ý của câu này là, nếu như không phải là người trưởng thành, thì ông đây đã đâm cả xe lẫn người rồi.
Cận Tuyết Sơ, tôi…
Anh ta cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bây giờ, lăn lội trong showbiz mười năm, dạng người gì cũng gặp rồi, nhưng cái loại vô sỉ đến trắng trợn như thế này thì đúng là chưa từng gặp.
Cận Tuyết Sơ không biết nói gì gật đầu, “Nhạc tổng, là một người đàn ông, thì đường đường chính chính so đấu, ngài làm thế này thì tính cái gì?”
Nhạc Thính Phong nhìn Cận Tuyết Sơ như đang nhìn một thằng ngốc: “Chẳng lẽ tôi đây không phải quang minh chính đại đâm vào xe anh à?”
Cận Tuyết Sơ sờ sờ hông mình, mẹ, sao hôm nay ra khỏi nhà lại không mang dao theo nhỉ.
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, chắc cảnh sát giao thông cũng sắp đến rồi, anh nói: “ Tiền bồi thường tôi sẽ cho người đưa đến phòng làm việc của anh sau, tạm biệt, sau này thời gian so đấu đàng hoàng còn nhiều lắm, lần sau nói chuyện tiếp.”
Nói rồi, Nhạc Thính Phong đạp chân ga phóng đi để lại một vệt khói lại cho Cận Tuyết Sơ.
Cận Tuyết Sơ cảm thấy hôm nay mình ra khỏi nhà mà quên không xem hoàng lịch, anh ta quay sang nhìn cái xe mới của mình, vốn dĩ là để theo đuổi Yến Thanh Ti nên mới đặc biệt mua nó, giờ thì thành cục sắt vụn mất rồi. Cục tức này làm thế nào cũng không xả ra được, cái tên Nhạc Thính Phong này, sao lại vô sỉ đến thế cơ chứ?
Nhưng cái sự vô sỉ của Nhạc Thính Phong anh ta mới chỉ nhìn thấy bấy nhiêu đó thôi, phía sau vẫn còn rất nhiều nữa kìa.
Nhạc Thính Phong móc điện thoại ra gọi một cuộc, cho nên rất nhanh sau đó, Cận Tuyết Sơ còn đang đứng giữa phố chưa nghĩ ra nên làm thế nào, đã bị một đám fan đi ngoài đường bao vây vòng trong vòng ngoài, chật kín, các fan cuồng giở trò, anh ta muốn chạy cũng không được.
Bị vây kín hơn một tiếng đồng hồ, mới bị chú cảnh sát giao thông cứu ra.
……
Nhạc Thính Phong về đến công ty, quẳng chìa khoá xe lên bàn, gọi điện thoại bảo Giang Lai đi vào.
Giang Lai thấp thỏm đi vào, nhìn thấy Nhạc Thính Phong, anh nghĩ hôm nay tâm trạng của sếp khá hơn một chút thì phải.
“Nhạc tổng, có chuyện gì ạ?”
Nhạc Thính Phong cũng không ngẩng đầu, nói: “Tôi không cẩn thận đâm phải xe của Cận Tuyết Sơ, cậu đi trả tiền bồi thường cho anh ta.”
Giang Lai há hốc mồm, moẹ, sao đột nhiên sếp lại tốt thế, sao lại trở nên lương thiện thế này? Không đâm chết tình địch luôn à?
Trong lòng Giang Lai tràn đầy nghi ngờ, gật đầu: “Vâng ạ, tôi sẽ đi làm ngay.”
Cậu vừa mới quay đi, liền nghe thấy sếp bổ sung thêm một câu nữa: “Từ từ đã, đổi hết thành tiền xu cho tôi.”
Phụt, Giang Lai tí nữa thì sặc, tiền xu?
Giang Lai lặng lẽ quay lại, cẩn thận hỏi: “Vậy… cái xe của anh ta, trị giá bao nhiêu tiền ạ?”
Nhạc Thính Phong khinh thường nói: “Một chiếc Cayenne bé tí, cùng lắm là một trăm ba mươi vạn chứ gì, cho anh ta hai trăm vạn, tôi không thể để cho người ta nói tôi là ỷ thế ức hiếp người khác được.”
Giang Lai muốn quỳ, sếp ơi, sếp đặc biệt… đến để trêu ngươi người ta à? 200 vạn, sếp còn bảo em đưa tiền xu?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 257: Nhạc Thính Phong thật...cmn méo biết xấu hổ là gì hết
Chương 257: Nhạc Thính Phong thật...cmn méo biết xấu hổ là gì hết