Yến Tùng Nam vừa nghe đến tiền liền vội hỏi: “Cách gì cơ?”
Yến Thanh Ti chậm rãi mở miệng nói.
Yến Tùng Nam nghe xong, lắc đầu liên tục: “Không được, ta không thể làm thế được, ai mà chẳng biết đó là một tên biến thái.”
Yến Thanh Ti bĩu môi khinh bỉ nói: “Vợ con ông đều có thể không cần, em gái lại không nỡ à, sao tôi không phát hiện ra hoá ra ông cũng là một người anh tốt đấy nhỉ?”
Cô nhún vai ra: “Dù sao tôi cũng đã nói ra những cách có thể rồi, số tiền này ông muốn hay không là tuỳ ông, ông chắc sẽ không ngu mà cho rằng Nhạc Thính Phong bơm 350 tỷ vào công ty ông sau đó số tiền này sẽ là của ông đấy à, đừng có ngây thơ thế chứ, đến lúc đó công ty của ông chỉ có thể là của người ta mà thôi, ông có thể vượt qua cơn nguy hiểm lần này nhưng cũng đồng nghĩa với việc trở nên nghèo khổ khốn quẫn, tôi nói cho cách kiếm tiền nhanh nhất, nửa đời sau của ông muốn trở nên nghèo rớt mùng tơi hay muốn cẩm y ngọc thực sống sung sướng, tự ông chọn lấy.
Yến Thanh Ti nói xong quay đầu bước đi. Yến Tùng Nam đứng sững ở chỗ đó rất lâu.
Tiền ư, ông ta không còn tiền, chẳng lẽ đến cái tuổi này rồi mà ông ta thực sự phải sống nốt nửa đời còn lại như những kẻ lang thang nhặt ve chai ven đường hay sao?
Cả vợ cả con ông ta đều có thể ruồng bỏ, em gái thì có gì quan trọng?
……
Yến Thanh Ti bước vào thang máy, cửa thang máy chưa kịp đóng lại tiểu Từ đã thở hồng hộc chạy vào bên trong.
Tiểu Từ không dám nhìn Yến Thanh Ti: “Chị ….em, em…”
“Vừa nãy nghe thấy hết rồi à?”
“Chị, em cũng không biết cái này có hữu ích hay không nữa.” Tiểu Từ lôi một cái bút ghi âm từ trong túi ra, đó là cái bút bình thường Yến Thanh Ti hay để trong túi xách, cậu đã ghi âm lại cuộc đối thoại của Yến Thanh Ti và Yến Tùng Nam.
Yến Thanh Ti nhướng mày, vỗ vai tiểu Từ: “Không tệ nha, nhóc con, thông minh phết.”
Tiểu Từ nuốt nuốt nước miếng: “Chị, chị cứ yên tâm, em sẽ không nói bất cứ cái gì đâu, em chẳng nghe thấy gì hết.”
“Sau này bắt gặp những chuyện kiểu này thì nhớ tránh xa ra nhé.”
“Ơ…”
“Mau về đi, ngày mai cho em nghỉ đấy.”
“Cám ơn chị, vậy em về đây.”
Tiểu Từ đi rồi, Yến Thanh Ti đi lên phòng, căn phòng này đã sửa thành phong cách xa hoa, trên đất trải thảm lông dê đắt tiền, bước đi trên đó không một tiếng động.
Yến Thanh Ti đá văng giày trên chân, ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, cô ngẩn ngơ ngồi nhìn bức tranh treo trên tường.
Cô cái gì cũng làm, phạm pháp, vi phạm giới hạn đạo đức, tất cả cô đều đã làm, đừng nhìn từ góc độ của một người bình thường, chắc là cô là một kẻ tội ác tày trời.
Nhưng không làm như vậy, chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nhìn bọn họ tiếp tục sống những ngày tốt lành cả nhà đoàn viên, dựa vào cái gì? Cái chết của mẹ cô, người khác có thể quên nhưng cô làm sao có thể quên cho nổi? Sao có thể quên được chứ?
Đám người Yến Tùng Nam chính là hung thủ giết người, cô biết rõ rành rành nếu như cô không làm bất kì điều gì hết thì cô còn tư cách gì làm con gái của mẹ mình nữa?
Trên cõi đời này đâu có ai vừa sinh ra đã là kẻ điên mà đều bị ép buộc thành điên.
Yến Thanh Ti biết, người như cô đến cuối cùng chắc chắn sẽ không có một kết cục tốt lành gì, nhưng những thứ đó cô không phải là thứ cô cần để tâm đến, giống như lời thoại trong một bộ phim mà cô đã xem --- Tha thứ là việc của thượng đế, mà nhiệm vụ của cô chính là đưa bọn họ đến trước mặt thượng đế.
Yến Thanh Ti lôi di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi điều tra tài khoản của Yến Tùng Nam, bao gồm những tài khoản dùng thân phận giả để mở, xem xem số tiền ông đã nuốt đi đâu mất rồi, có được chứng cớ xác thực thì càng tốt.”
Không biết người ở đầu dây bên kia nói câu gì, Yến Thanh Ti nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi tốt lắm, tất cả cũng coi như tiến triển thuận lợi, tạm biệt, tôi cũng nhớ anh.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 326: Tạm biệt, tôi cũng nhớ anh
Chương 326: Tạm biệt, tôi cũng nhớ anh