TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 601: Tôi sẽ không tuỳ tiện cởi quần áo ra đâu

Quý Miên Miên mồm há hốc: “Chậc… thật đúng là, sao anh không nói sớm? Tôi đi đây, giờ có bảo tôi lăn ra cũng được…” Quý Miên Miên vừa nói vừa chạy ra cửa.

Diệp Thiều Quang siết chặt nắm đấm, nghiến răng gọi giật lại: “Cô đi vào đây cho tôi.”

Quý Miên Miên dừng lại: “Lại gì nữa, đừng có bảo với tôi là anh hối hận đấy nhé?”

“Quần áo, mặc vào.” Mấy chữ này dường như rít ra từ kẽ răng của Diệp Thiều Quang.

Quý Miên Miên ngây ra một lúc rồi mới nhớ ra là mình vẫn chưa mặc quần áo, ngại ngùng cười nói: “Hề hề, xin lỗi, xin lỗi, tí nữa thì quên mất, đây đây, mặc đây, mặc luôn đây, Diệp tiên sinh đúng là người tốt.”

Diệp Thiều Quang cười trào phúng một tiếng, Diệp tiên sinh, người tốt?

Xưng hô thay đổi cũng nhanh quá ha.

Quý Miên Miên loáng cái đã mặc xong quần áo, “Tôi đi đây, anh nhớ đấy nhé, nhớ đấy, nhất định phải giúp nữ thần của tôi đấy.”

Quý Miên Miên nịnh nọt đưa tay ra vuốt vuốt lại nếp nhăn trên áo Diệp Thiều Quang nhưng lại càng làm nó nhăn nhó thêm.

Diệp Thiều Quang gạt phắt tay của Quý Miên Miên ra: “Quý Miên Miên… cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Sau này nhìn thấy tôi thì trốn cho xa, đừng có để tôi nhìn thấy cô nữa.”

Quý Miên Miên gật đầu lia lịa: “Được thôi, được thôi, lần sau nhất định tôi sẽ trốn thật xa, không trốn được tôi cũng sẽ không để anh phải nhìn thấy mặt tôi. Tôi hiểu mà, anh yên tâm đi.”

“Lần sau, đừng có mà không mặc quần áo rồi đứng trước mặt tên đàn ông khác. Là một đứa con gái, cô tốt nhất nên học xem hai chữ “e thẹn” viết như thế nào.”

Quý Miên Miên bĩu bĩu môi: “Tôi chỉ biết hai chữ não tàn viết như thế nào mà thôi.”

Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Thiều Quang, Quý Miên Miên chợt nhớ đến chuyện của nữ thần vẫn chưa giải quyết xong, ngay lập tức ngoan ngoãn thành thật: “Được rồi, được rồi, tôi học, tôi học, tôi học là được chứ gì… Lần sau gặp lại anh, sẽ không hơi tí là hôn, sẽ không tuỳ tiện cởi hết quần áo ra nữa, sẽ không cứ không nói lại được anh là lại đòi ngủ nữa…”

“Nếu đã biết thế thì cô có thể cút ra ngoài được rồi.”

Quý Miên Miên bảo cút là cút đi luôn, nhưng khi ra đến cửa vẫn cố nói nốt một câu: “Nhất định phải giúp nữ thần của tôi đấy, nhất định đấy…”

“Rầm” một cái, cửa phòng đóng sầm lại, giọng nói của Quý Miên Miên cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt của Diệp Thiều Quang càng ngày càng âm u, Quý Miên Miên đúng là một ẩn số, không cách nào đoán trước được.

Anh ta vốn dĩ nghĩ rằng Quý Miên Miên cũng chỉ đơn giản như phép tính 1+1 thì bằng 2, nhắm mắt cũng có thể tính ra được, nhưng hết lần này đến lần khác, giờ Diệp Thiều Quang mới phát giác ra đó căn bản là phép tính khó giải nhất mà anh ta từng gặp.

Diệp Thiều Quang không có cách nào có thể bỏ qua được chuyện người con gái anh ta muốn lên giường cùng lại... lại coi anh ta như... không khí.

Quý Miên Miên căn bản chẳng thèm để ý đến anh, cô ta là một người rất đơn thuần, rất ngốc, nhưng những người như thế thường lại là những người lạnh lùng tàn nhẫn nhất trên đời, không phải là kiểu lạnh lùng thờ ơ như anh, mà là lạnh lùng theo kiểu phân biệt đối xử, cách cô ta đối đãi với nữ thần cô ta yêu thích và đối xử với người khác đúng là một trời một vực.

Diệp Thiều Quang không cách nào chấp nhận được chuyện này.

Nếu như hôm nay anh và Quý Miên Miên phát sinh quan hệ thì không khác gì anh đang tự sỉ nhục chính bản thân mình.

Bỗng dưới chân vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn của Du Hí, tên này chắc cũng sắp tỉnh rồi.

Diệp Thiều Quang lại đạp cho cậu ta thêm một cái, quay người đi vào phòng tắm.



Yến Thanh Ti vừa mới về đến khách sạn thì gặp được nhà sản xuất và phó đạo diễn, hai người bọn họ nhìn thấy Yến Thanh Ti thì cười cười, nụ cười có vài phần nịnh nọt lấy lòng.

Nhà sản xuất cười nói: “Thanh Ti à, tôi thấy dạo này tinh thần của cô cũng tốt lắm rồi đấy, hôm nay quay lại phim trường đi, tất cả mọi người đang đợi cô đó.”

Yến Thanh Ti nhướng mày, nở một nụ cười trông rất gợi đòn: “Thế thì cứ ngồi đấy mà đợi, chuyện này có liên quan quái gì đến tôi đâu? Dù sao chuyện tôi kiêu căng ngạo mạn cả nước ai mà chẳng biết, danh tiếng của tôi đã nát bét thế rồi, tôi còn phải khách khí với các người nữa sao?”

Trên gương mặt của Nhạc Thính Phong là một nụ cười đầy cưng chiều, anh thích cái dáng vẻ kiêu ngạo phách lối không coi ai ra gì này của cô.

Đọc truyện chữ Full