Tô lão thái nghiêng đầu muốn nhìn Yến Thanh Ti nhưng cô đã đi mất rồi, bà có muốn đuổi theo cũng không kịp.
Tô lão thái tiếc nuối nói: "Nhưng thật sự rất giống Bội Uyển hồi trẻ, giống y hệt luôn."
"Cứ cho là bà thật sự nhìn thấy thì sao, đó cũng không thể là Bội Uyển được, cùng lắm cũng chỉ là giống nhau mà thôi. Chênh nhau nhiều tuổi như thế sao có thể cùng là một người được, hai người cũng bao năm chưa gặp rồi, tôi thấy chắc là bà nhớ Bội Uyển rồi đấy."
"Chuyện tất nhiên, aiya... Nhưng đúng là giống thật..."
"Được rồi, được rồi, đừng có nghĩ linh tinh nữa, cũng chẳng phải chuyện của bà..."
...
Yến Thanh Ti lên xe, nói với Tiểu Từ: "Đi thôi."
Quý Miên Miên hỏi: "Chị, mình về thẳng phim trường luôn à?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không, tới trại tạm giam trước đã."
Quý Miên Miên và Tiểu Từ cùng ngẩn ra.
Tiểu Từ làm việc với Yến Thanh Ti lâu rồi, biết cô chắc chắn có chuyện phải làm, nên chỉ lẳng lặng lái xe.
Yến Thanh Ti lấy mảnh giấy trong túi ra, trên đó có ghi số điện thoại của Tô Trăn mà Nhạc phu nhân để lại cho cô.
Yến Thanh Ti miết một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi.
"Alo, tôi là Tô Trăn."
Giọng điệu lạnh lùng của Tô Trăn vang lên.
"Là tôi, Yến Thanh Ti. Bác Nhạc có nói nếu có chuyện gì cần có thể nhờ anh giúp đỡ, tôi muốn xin anh giúp tôi một chuyện."
Trong điện thoại im lặng vài giây: "Cô nói trước đi."
Yến Thanh Ti biết Tô Trăn sẽ không đồng ý với cô ngay lập tức, mà sẽ đợi cô nói xong rồi mới quyết định có giúp cô hay không.
"Tôi muốn gặp Yến Minh Châu."
Tô Trăn không chút do dự, từ chối thẳng thừng: "Không được."
Lần trước Yến Thanh Ti dám vào đồn cảnh sát đầu độc, từ sau lần đó, sao anh còn có thể để Yến Thanh Ti gặp lại Yến Minh Châu được nữa.
Yến Thanh Ti biết Tô Trăn đang lo lắng điều gì, cô nói: "Tôi sẽ không làm gì cô ta đâu. Kì thật, cũng không phải là tôi muốn gặp, là bạn trai cũ của cô ta muốn gặp cô ta. Chắc anh cũng hi
vọng có thể tìm ra được kẻ đứng sau là ai từ Yến Minh Châu đúng không? Nếu trên đời này người có thể bắt Yến Minh Châu mở miệng, vậy người đó chỉ có thể là bạn trai cũ của cô ta mà thôi."
Tô Trăn gõ gõ tay lên bàn: "Làm sao tôi biết được là cô có nói thật hay không?"
Yến Thanh Ti đáp: "Tôi có thể không vào đó nhưng tôi nghĩ anh sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu."
Sau một hồi do dự, Tô Trăn nói: "Được, lúc nào..."
"Ngay bây giờ."
"Được, để tôi gọi điện cho bên trại tạm giam."
"Cảm ơn."
Dập điện thoại, Yến Thanh Ti thở phào một hơi. Cô biết người nhà họ Tô không thích cô, lúc gọi cuộc điện thoại này cô cảm thấy rất áp lực, nhưng không gọi không được. Giờ Yến Minh Châu đã thuộc dạng thân phận đặc biệt, nếu theo thông lệ thì đã sớm phải đưa vào bệnh viện tâm thần để chữa trị rồi.
Không phải vì Tô Trăn áp chế nên mới chưa đi sao, bản thân Tô Trăn cũng có áp lực, anh ta làm như vậy thật ra đã là làm trái với quy định rồi. Thế nên, Tô Trăn là người hơn ai hết muốn biết kẻ đứng sau sai khiến Yến Minh Châu là ai.
Anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ là, Yến Thanh Ti lại nợ Tô Trăn một ân tình.
Tới trước cổng trại giam, Yến Thanh Ti đã nhìn thấy Lạc Cẩm Xuyên, anh ta mặc một bộ đồ đơn giản, đứng dựa vào cửa xe, tay kẹp một điếu thuốc.
Rất lâu rồi Yến Thanh Ti không gặp Lạc Cẩm Xuyên, có vẻ anh ta... đã khác nhiều so với trước đây, giống như bầu trời hôm nay có vẻ u ám hơn trước rất nhiều.
Yến Thanh Ti mở cửa xuống xe, bước đến trước mặt Lạc Cẩm Xuyên, nói thẳng thừng: "Tôi đã hứa với người ta sẽ không vào cùng anh rồi, lần này... nhờ anh cả đấy."
Lạc Cẩm Xuyên nhả ra một làn khói, cười châm biếm: "Yến Thanh Ti, cô không biết là cô đáng ghét đến thế nào đâu đúng không..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 645: Yến Thanh Ti, cô không biết là cô đáng ghét đến thế nào đâu đúng không?
Chương 645: Yến Thanh Ti, cô không biết là cô đáng ghét đến thế nào đâu đúng không?