“Vu khống? Tối hôm qua, là ai bảo mình nóng, sau đó tự cởi sạch quần áo của mình ra, còn thò sang quần áo của tôi nữa. Quý Miên Miên, em khá lắm, tốc độ nhắm mắt cởi quần áo còn nhanh hơn cả người khác mở mắt. Tôi thật chưa bao giờ thấy một con quỷ háo sắc nào như em.”
Quý Miên Miên chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên não, ôi mẹ ơi, bị người ta nói thành quỷ háo sắc thật đáng sợ.
Quý Miên Miên lắc đầu lia lịa: “Tôi không có, tôi không nhớ gì hết cả…”
“Không sao, tôi vẫn còn nhớ là được rồi.”
“Tôi… tôi…” Quý Miên Miên khóc không ra nước mắt.
Ánh mắt Diệp Thiều Quang nhìn chăm chăm vào môi Quý Miên Miên: “Em nói xem… em nên bồi thường tôi như thế nào đây?”
“Tôi… không biết, không có tiền mà…”
Mấy hôm trước cô xem phim, thấy nam chính và nữ chính say rượu rồi lăn lên giường với nhau, sáng dậy nữ chính oai hùng quẳng cho nam chính một chồng tiền lên mặt. Cô cũng muốn thế, nhưng cô nghèo lắm, không có tiền.
Tay của Diệp Thiều Quang hình như lên cơn nghiện, khe khẽ vuốt ve khuôn mặt cô: “Không sao, tôi chỉ cần thứ mà em có thôi…”
Quý Miên Miên ngửi thấy mùi nguy hiểm, muốn lùi về phía sau nhưng đã bị người ta chặn mất đường rồi. Mũi cô đã nghẹt thì chớ, sau khi bị Diệp Thiều Quang đè xuống lại càng cảm thấy khó thở.
Diệp Thiều Quang rất đẹp trai, ánh mắt của anh ta dường như đang dụ dỗ người ta sa đoạ.
Quý Miên Miên túm chặt lấy ga trải giường, lí nhí nói: “Anh muốn gì? Nếu được tôi đều cho anh hết? Anh… anh đừng… đừng có mà nhìn tôi như thế!’’
Tay của Diệp Thiều Quang lướt trên xương quai xanh của Quý Miên Miên. Anh thấy xương quai xanh của cô rất đẹp, không không phải là kiểu đẹp gầy gò như que củi, mà là mềm mại có thịt nhưng vẫn có xương quai xanh lộ ra, càng sờ càng nghiện.
Diệp Thiều Quang không kìm được, cúi đầu hôn lên đó.
Quý Miên Miên chỉ cảm thấy những nơi mà môi anh hôn lên như thể có một dòng điện chạy qua, tê tê, từ từ lan toả ra toàn thân.
Ý thức của cô dường như cùng với những nụ hôn nhỏ vụn của anh dần dần rời xa cô.
Cô loáng thoáng nghe được tiếng của Diệp Thiều Quang.
“Trao trái tim của em cho tôi thì sao?”
“A?”
Quý Miên Miên “A” lên một tiếng, cô như nghe thấy câu nói đó nhưng lại quên mất rốt cuộc mình vừa nghe thấy gì, khăn chườm đá đã sớm rơi ra từ lúc nào không biết.
Quý Miên Miên cảm thấy nhiệt độ hình như lại tăng lên thì phải, cảm giác này không thể miêu tả bẳng lời, cả người mềm mại như bông, lơ lửng như sắp bay lên, chân tay không có chút sức lực nào.
Quý Miên Miên há to mồm nhìn Diệp Thiều Quang, đôi mắt càng ngày càng mơ hồ.
“Quý Miên Miên…”
Quý Miên Miên nghe thấy có người gọi tên mình, cô lầm bẩm trả lời một tiếng.
“Tôi muốn có em, em có cho không?”
Quý Miên Miên chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Diệp Thiều Quang, cô vô ý thức thuận miệng nói: “Cho… a…”
“Ngoan lắm…”
Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên môi của Quý Miên Miên. Cô đang sốt, bờ môi cô nóng rực, nhiệt độ trong miệng càng nóng hơn, dường như có thể làm người ta tan chảy.
Độ ấm này khiến cho Diệp Thiều Quang mê muội, khiến anh cảm thấy trái tim và thân thể của mình đang dần dần ấm lên.
Diệp Thiều Quang ôm siết lấy eo của Quý Miên Miên, cả người đè lên người cô, anh muốn nuốt chửng cô. Nhưng mà, dường như mỗi lần anh muốn ăn cô đều có người đến quấy rầy, tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang dục vọng đang dâng cao của Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang thở dốc, đắp chăn cẩn thận lại cho Quý Miên Miên: “Đừng ngọ nguậy lung tung.”
Anh cứ nghĩ rằng là vị bác sĩ lúc nãy anh gọi điện tới, nhưng không ngờ, lúc mở cửa ra nhìn lại thấy Yến Thanh Ti với khuôn mặt lạnh tanh đang đứng bên ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 669: Trao trái tim của em cho tôi thì sao?
Chương 669: Trao trái tim của em cho tôi thì sao?