Tằng Niệm Nhân cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình, sau đó con dao bị hắn đánh rơi trên mặt đất, tạo thành một âm thanh thanh thúy.
Ngự Trì bất chấp tất cả, xông lên đá bay Tằng Niệm Nhân đi.
Yến Thanh Ti cuối cùng đã hiểu thế nào là sống sót sau tai nạn. Đột nhiên bị người ta kéo sang một bên, cô ngửa đầu lại nhìn thì không khỏi sững sờ, ánh mắt trợn to với vẻ không dám tin.
Du Dực quăng súng trong tay đi, ôm lấy Yến Thanh Ti, nhanh chóng cởi áo khoác trùm lên người cô rồi cởi dây thừng ra, trấn an: “Đừng sợ, không sao nữa rồi… Không sao nữa rồi…”
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Du Dực: “Chú Du, chú… sao chú lại ở đây?”
Cô nhớ hồi chiều lúc về tới khách sạn cũng có cảm giác ai đó đi theo mình, nhưng không phải là cảm giác tràn ngập nguy hiểm như mấy ngày trước đó.
Người đầu tiên lái xe đuổi theo, húc vào xe của Tằng Niệm Nhân, cô tưởng đó là người của Ngự Trì, hóa ra không phải, hóa ra lại là Du Dực.
Trong lòng Yến Thanh Ti nảy lên một cỗ ấm áp không nói thành lời, thì ra cô vẫn luôn được ông bảo vệ.
Tằng Niệm Nhân điên cuồng hét lên, nhưng Yến Thanh Ti không nghe thấy gì hết, lúc này cô đang tận hưởng cảm giác an toàn chưa từng có trong đời. Sự an toàn này so với sự an toàn mà Nhạc Thính Phong cho cô hoàn toàn không giống nhau, nó như một ngọn núi sừng sững, chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy.
Ánh mắt Yến Thanh Ti nhanh chóng ngập nước.
Du Dực vuốt tóc cô: “Chú tới thăm con.”
Ông cảm thấy may là mình đã tới đây, may mà mình lại cứu cô thêm một lần.
Yến Thanh Ti dụi dụi mắt, trên môi nở nụ cười: “Con còn tưởng… sẽ không được gặp chú nữa.”
Cô nghĩ Du Dực rời đi không muốn nói với cô là xác định sẽ không gặp cô rồi.
Dù lúc đó trong lòng cũng thoái mái nhưng vẫn hơi có chút khó chịu.
Du Dực vỗ vỗ bả vai cô, không nói gì.
Yến Thanh Ti ngửa đầu, nói: “Nếu không phải con gặp nguy hiểm, có phải… chú sẽ không xuất hiện không?”
Du Dực dừng một chút, đúng là ông định lặng lẽ đến thăm Yến Thanh Ti, thấy cô rồi ông sẽ rời đi, không để cô trông thấy, để cô có thể sống một cuộc sống bình thường như trước đây.
Không ngờ, vừa tới lại phát hiện ra anh em họ Tằng muốn hại Yến Thanh Ti, cho nên ông đã ở lại.
Nhìn ánh mắt của Yến Thanh Ti, Du Dực muốn gật đầu nhưng lại sợ cô đau lòng.
Ông ngập ngừng một chút rồi nói: “Không, đừng nghĩ nhiều nữa. Hôm nay con bị sợ hãi rồi, mau đi tìm bác sĩ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngự Trì đi tới, nói: “Xin lỗi tiểu thư, là chúng tôi vô dụng, không bảo vệ cô chu toàn.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không sao, chuyện này không trách các anh được.”
Ngoài ý muốn, nếu đã cso thể dự đoán được thì sao có thể gọi là chuyện ngoài ý muốn chứ?
Phản ứng của bọn Ngự Trì có thể nói là quá thần tốc rồi.
“Tiểu thư, người này phải làm sao đây?”
Ngự Trì nhìn về phía Tằng Niệm Nhân đang la hét như nhìn một người chết. Dù Yến Thanh Ti không giết hắn thì tổng thống cũng sẽ không cho hắn ta con đường sống nào.
Yến Thanh Ti nhìn thoáng qua, đối mắt với cái nhìn điên cuồng của Tằng Niệm Nhân, sau đó châm biếm nói: “Tôi đã nói với anh rồi, người trên đời này muốn hại tôi đều đã chết cả. Anh không tin, sao nào, có phải muốn đợi tôi ra tay không?”
Du Dự nhìn vết thương trên cổ Yến Thanh Ti, tuy rằng không sâu nhưng cũng có chút máu chảy ra.
Trong mắt Du Dực nổi lên một tầng sát khí: “Loại tiểu nhân này giữ lại chính là tai họa. Giết luôn đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1301: Con còn tưởng sẽ không được gặp chú nữa?
Chương 1301: Con còn tưởng sẽ không được gặp chú nữa?