TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1405: Sự dịu dàng của anh như dao đâm vào mắt cô ta

Uông Tích Vũ cười đầy tự tin: “Tôi nghĩ Nhạc tổng là một người làm ăn, sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền đâu.”

Kỳ thực, Uông Tích Vũ là một người làm ăn, sẽ luôn đặt lợi ích lên vị trí cao nhất. Trên thương trường, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần cùng hợp tác để sinh ra lợi ích thì cô ta sẽ không ngại bắt tay với địch nhân, cũng không ngại bán đứng bạn bè của mình.

Cho nên, Uông Tích Vũ luôn nghĩ người làm ăn nào cũng sẽ như mình cả thôi.

Lợi nhuận mà công ty bọn họ đưa ra thật sự vượt xa những công ty khác, lợi nhuận này nếu đưa ra với người khác, chỉ sợ người ta đã tranh nhau tới võ đầu rồi.

Giang Lai bật cười: “Thật có lỗi, hạng mục này chúng tôi đã tìm được đối tác mới rồi. Uông tổng nên về đi, ông chủ chúng tôi không có nhiều thời gian để lãng phí thế đâu.”

Uông Tích Vũ cắn răng: “Tôi không tin có nơi nào còn có thể đưa ra lợi nhuận cao hơn chúng tôi. Tôi thật sự muốn gặp Nhạc tổng thêm một lần.”

Giang Lai: “Xin lỗi, Nhạc tổng không có thời gian đâu.”

Uông Tích Vũ vừa thấy Nhạc Thính Phong cầm văn kiện từ trong văn phòng đi ra liền gọi: “Nhạc tổng…”

Nhạc Thính Phong vừa đi ra đã thấy Yến Thanh Ti, anh vội vàng đi tới, trên mặt đầy sự vui vẻ.

Uông Tích Vũ nhíu mày, thấy anh vội vàng đi tới, cô ta nghĩ làm sao Nhạc Thính Phong có thể mãi giả vờ lạnh lùng với mình được chứ?

Cô ta điều chỉnh tốt biểu tình trân mặt, nặn ra một nụ cười thật tươi để nghênh đón Nhạc Thính Phong đang đi tới, sau đó vươn tay…

Nhưng…

Nhạc Thính Phong coi cô ta như không khí, lướt qua trước mặt cô ta, trong ánh mắt của anh, một sợi tóc của cô ta cũng không lọt vào được.

Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti. “Bà xã, giờ này rồi sao em còn tới đây? Anh đang định về nhà, bên ngoài trời có lạnh không? Sao tay em lạnh thế?”

Anh cầm lấy tay Yến Thanh Ti, cảm thấy tay cô rất lạnh bèn vội vàng đưa lên miệng hà hơi để làm nó ấm lên.

Uông Tích Vũ đứng đó sững sờ như tượng thạch cao, tay vươn ra cứng ngắc giữa không trung, vẻ mặt tươi cười còn chưa kịp thu lại. Cô ta nghe thấy lời nói đầy quan tâm, yêu chiều của Nhạc Thính Phong, chỉ cảm thấy mặt mình như vừa bị người ta vả cho sưng lên.

Bộ dáng của Nhạc Thính Phong mà cô ta từng biết trước đây là không yêu, không thương ai, xa lánh tất cả mọi người, nhưng cô ta luôn thích đi theo sau anh.

Nhạc Thính Phong không bao giờ để ý tới cô ta, nói cô ta phiền toái, đẩy cô ta ngã, đuổi cô ta đi, lần nào cô ta cũng khóc, nhưng khóc xong rồi lại tiếp tục bám theo anh.

Lần cuối cùng gặp Nhạc Thính Phong là vào mùa hè cuối cấp hai, khi ấy người nhà muốn cô ta ra nước ngoài học cấp ba và đại học, cô ta sợ nếu không báo cho anh thì sau này sẽ không còn thời gian nữa.

Vì thế cô ta luôn chờ, rốt cuộc cũng chờ được ngày Nhạc Thính Phong tới Tô gia chơi, cô ta vội vàng thông báo cho anh.

Cô ta viết một lá thư, khi gặp mặt rồi liền đưa cho anh, nói với anh rằng: “Em thích anh, thích anh từ lâu rồi.”

Nhưng Nhạc Thính Phong vẻ mặt đầy bực bội, nói: “Mẹ nó, cô gọi lão tử tới đây chỉ để bắt lão tử phải nghe mấy lời này à?”

Sau đó anh liền xé tan bức thư cô ta mất thời gian cả tuần để viết, sau đó quay bước đi luôn.

Thời điểm ấy, Nhạc Thính Phong chính trực mà ngỗ nghịch, trong mắt anh không hề tồn tại hai chữ gọi là “con gái”.

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi năm đó thích nhất là xe hơi, một lòng một dạ chỉ nghĩ làm sao để lái nhanh hơn, nhanh hơn nữa, con gái sao có thể hay bằng xe cộ được chứ?

Sau đó Uông Tích Vũ bị tổn thương một thời gian dài, nhưng cô ta cũng không nổi giận. Cô ta chỉ nghĩ vì mình chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ vĩ đại, cho nên Nhạc Thính Phong mới không thích mình.

Đọc truyện chữ Full