Mộ Dung Miên cảm thấy những nơi cô hôn qua đều nóng lên, thân mình run lên, lời nói của Quý Miên Miên cũng làm cho trái tim của anh run rẩy.
Quý Miên Miên ngẩng đầu lên: “Em cần anh tự mình trả lời là anh sẽ không đi nữa.”
Mộ Dung Miên nâng mặt cô lên, nói: “Sẽ không đi.”
Quý Miên Miên ôm chặt cổ anh: “Em mặc kệ anh muốn làm gì, em cũng không để ý, dù có chuyện gì xảy ra… anh cũng không thể bỏ lại em nữa…”
Cô thật sự sợ, ngẫm lại một năm vừa rồi thật khủng khiếp.
“Lúc anh không ở đây, buổi tối ở nhà em đều không dám ngủ, không dám nhắm mắt, đêm nào cũng không ngủ được, dù điều hòa bật bao nhiêu độ cũng thấy lạnh, cảm thấy người mình như không phải của mình nữa.”
Quý Miên Miên cần cho anh biết cô để ý anh tới mức nào. Hiện tại, dù anh ở bên cô nhưng trong lòng cô vẫn cực kỳ bất an.
Tựa như người phụ nữ xuất hiện hôm nay, cô không biết là ai, cô cũng không muốn quản.
Nhưng cô biết, người phụ nữ đó có thể mang anh đi lần nữa.
Quý Miên Miên không dám nghĩ, nếu Mộ Dung Miên lại đi nữa, cô sẽ trở thành người thế nào?
Đại khái, có lẽ cô sẽ chết mất.
Mộ Dung Miên nghe Quý Miên Miên nói hết về những gì cô đã trải qua trong một năm vừa rồi, những lời đó như dao cắt lên trái tim anh. Anh ôm chặt lấy Quý Miên Miên, mọi lời muốn nói hóa hết thành ba chữ: “Anh xin lỗi…”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Em nói vậy với anh không phải vì muốn nghe anh xin lỗi. Anh đối xử với em quá tốt, trên đời này không ai yêu em nhiều như anh. Em chỉ muốn nói với anh là em rất yếu đuối, em rất để ý tới anh, em rất yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên Quý Miên Miên trực tiếp nói cho anh biết cô thích anh, yêu anh.
Dù là Diệp Thiều Quang hay Mộ Dung Miên đều được, cô không để ý, đều là người mà cô yêu cả.
Thân thể Mộ Dung Miên đột nhiên run run, xoay người đặt Quý Miên Miên lên trên mình, giữ lấy mặt cô mà hôn.
Nụ hôn của anh triền miên dần biến thành kịch liệt, được nghe người con gái mình yêu nói ba chữ kia, anh kích động không thể nào diễn tả thành lời được.
Trong miệng anh gọi đi gọi lại tên cô.
“Miên Miên… Miên Miên…”
Anh liên tục gọi tên cô, đây là cái tên anh khắc ghi trong lòng, là tín ngưỡng cả đời anh.
Quý Miên Miên thở hổn hển: “Nếu anh dám bỏ lại em lần nữa, em sẽ hận anh, thật sự hận anh. Hơn nữa em cũng sẽ không yêu anh nữa.”
Sắc mặt Mộ Dung Miên trở nên âm trầm: “Em dám…”
Cánh tay Quý Miên Miên đặt lên cổ anh, nghiêng đầu hỏi: “Anh có muốn thử không?”
Tiếp theo đó, Mộ Dung Miên thật sự thử, Quý Miên Miên đè tay anh lại, nói: “Đừng tới đây, anh không được đâu…”
Lỗ tai bị cắn một cái, hơi thở ấm áp lọt vào lỗ tai: “Nói câu “không được” với một người đàn ông, em có biết ý nghĩa của nó là gì không?”
Quý Miên Miên không còn sức để trả lời nữa, giờ cô lấy đâu ra tâm trí mà nói tới vấn đề này chứ?
Trong đầu cô giờ chỉ có: thân thể anh chịu nổi ư? Đây không phải là hoạt động kịch liệt sao? Cô đã kiệt sức rồi, sao anh còn khỏe thế được?
Sau khi vận động xong lần nữa, Quý Miên Miên nằm lật ra giường, thắt lưng đau nhức, tóc bị mồ hôi ướt dính bết vào má, gương mặt đỏ hồng, hai mắt ướt át động lòng người, sau lưng vẫn bị một bàn tay trêu chọc không buông tha, vừa ngứa lại vừa rất thoải mái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1703: Em thích anh, em yêu anh
Chương 1703: Em thích anh, em yêu anh