Quý Miên Miên bất chấp tất cả, lập tức từ trên giường nhảy xuống, quần áo cũng không buồn mặc vào, cứ thế chạy ra ngoài.
Bên ngoài không có ai, cô chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, cô gọi tên Mộ Dung Miên nhưng không có ai trả lời.
Quý Miên Miên run bắn cả người, anh ấy đi rồi, anh ấy… rốt cuộc vẫn đi sao?
Quý Miên Miên lắc lắc đầu, không, anh ấy nói sẽ không đi nữa, anh ấy nói sẽ dẫn cô đi cùng.
Quý Miên Miên run rẩy cầm lấy di động, muốn gọi cho Mộ Dung Miên nhưng tay cứ như không phải của mình, ngón tay cứng ngắc không bấm số được.
Đột nhiên cửa phòng vang lên, Quý Miên Miên bỏ di động xuống lao ra.
Quý Miên Miên vừa mở cửa ra thì trước mắt đã tối sầm, một người lao vào lòng anh, anh ôm lấy cô theo bản năng.
Kết quả, vừa mới ôm đã phát hiện ra người trong lòng còn… chưa mặc quần áo.
Mộ Dung Miên giật mình, vội vàng đá cửa vào: “Em dậy lúc nào? Sao không mặc đồ, mang giầy dép đã ra ngoài rồi? Không lạnh à?”
Quý Miên Miên hít hít mũi: “Anh đi đâu thế?”
Thấy anh, Quý Miên Miên thực cảm thấy mình thực sự không thể chịu nổi nỗi kinh hoàng này, quả thật chẳng khác nào vừa mới chết đi một lần.
Mộ Dung Miên vẫn còn xách túi đồ vừa mới đi mua sắm trên tay, anh nói: “Anh thấy em chưa dậy nên đi siêu thị, nếu không chờ em tỉnh lại rồi thì em sẽ đói bụng mất.”
Quý Miên Miên tựa đầu, vùi chặt trong lòng anh không chịu buông ra.
Mộ Dung Miên thả túi đồ ra, ôm cô vào phòng ngủ, thấy trên người cô lành lạnh, anh trách cứ: “Sao có thể không mặc quần áo mà đã ra ngoài rồi? Nếu người mở cửa không phải anh thì sao hả?”
Quý Miên Miên nhỏ giọng đáp: “Tại em bị anh dọa.”
Mộ Dung Miên sững sờ một chút, rồi thở dài: “Ừ, là anh không tốt… Lần sau ra ngoài anh nhất định sẽ nói với em.”
Cô gật đầu: “Ừ.”
Mộ Dung Miên lấy một bộ quần áo mặc ở nhà ra đưa cho cô mặc vào. “Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Giờ em không muốn ăn, đêm qua anh đã đồng ý với em…”
Mộ Dung Miên xoa xoa tóc cô: “Đói bụng từ tối qua tới giờ, ăn trước đi, ăn xong rồi anh sẽ kể, ngoan…”
“Vậy… được…”
…
Mộ Dung Miên mặc tạp dề đi vào bếp, anh mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trước tiên rửa một quả táo đưa cho Quý Miên Miên ăn trước.
Cô đứng ở cửa bếp nhìn anh nấu cơm, bảo cô ra phòng khách cô cũng không chịu đi.
Mộ Dung Miên lắc đầu, đành lấy một cái ghế nhỏ cho cô ngồi nhìn vậy.
Vì thế, anh nấu cơm trong bếp, cô ngồi trên ghế ăn táo và nhìn anh.
Trong bếp, âm thanh dao thái, tiếng cháo sôi sùng sục, tiếng xào rau hòa vào nhau làm cho Quý Miên Miên cực kỳ an tâm.
Cô cảm thấy mình là một người bình thường và rất tục tằng, chỉ thích cuộc sống bình thường đơn giản đến đơn điệu, tràn ngập hương vị khói bếp nhân gian, những thứ kinh tâm động phách, khúc chiết, ly kỳ cô đều không thích, và cũng không muốn.
Cô rất muốn cùng người đàn ông mình yêu này sống tại chính căn nhà này.
Mộ Dung Miên nấu cơm xong bèn mang ra ngoài, gọi Quý Miên Miên lại ăn.
Quý Miên Miên ăn một miếng trứng sốt cà chua rồi chợt thở dài: “Cũng chỉ có anh mới nấu ngon…”
Mộ Dung Miên múc cho cô một chén cháo: “Ăn nhiều vào, anh sẽ kéo hết chỗ thịt mà em đã mất trên người quay về.”
Quý Miên Miên cười hắc hắc.
Ăn xong, cô sờ sờ cái bụng đã trương phình lên, cùng anh rửa bát xong thì cùng nhau ngồi xuống: “Em đã chuẩn bị xong rồi, anh nói đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1760: Đã nghĩ sẽ mãi nhìn em như thế
Chương 1760: Đã nghĩ sẽ mãi nhìn em như thế