Trên tư liệu có viết, trước đây Mộ Dung Chí Hoành từng từng tặng cho Mộ Dung Miên một con ngựa rất tốt, nhưng Mộ Dung Thúy Đình là người chuyên đi đoạt những thứ không thuộc về mình, tranh những thứ không nên tranh, sau đó… bà ta cưỡi con ngựa kia rồi dẫn tới sảy thai. Vì xuất huyết quá nhiều nên sau khi được cứu chữa, bà ta không thể sinh thêm đứa con nào nữa.
Từ đó, bà ta chẳng những không tự trách mình mà còn đi oán hận Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên cười khẩy, nói: “Lời này của cô làm cho cháu cảm thấy buồn cười quá! Vì sao à? Chỉ bằng việc anh ta là một người ngoài mà dám đi vào trong nhà cháu đánh chửi người hầu, quấy rầy vợ cháu, đánh gãy hai tay của anh ta vẫn còn là nhẹ. Lỗi của anh ta cháu còn chưa thèm tính toán đi tìm cô, vậy mà cô còn tìm tới tận đây, tốt, cháu xin cô một cái công đạo.”
Mộ Dung Thúy Đình nghe vậy liền trợn tròn mắt.
Quý Miên Miên cũng giật giật khóe miệng, quả nhiên… quá vô lại.
Nhưng cô lại thích một ông chồng vô lại như thế.
Mộ Dung phu nhân nén cười, cúi đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Mộ Dung Miên bày ra bộ dạng vô lại tới cực điểm, ông đây đánh con bà đấy thì sao, có bản lĩnh thì đánh lại đi? Không có bản sự đánh ta thì phải cho ta công đạo, con bà bắt nạt người của tôi, quấy rầy bà xã tôi, chuyện này tôi sẽ không để yên.
Hai bàn tay của Mộ Dung Thúy Đình vịn chặt trên sô pha, móng tay gần như đâm thủng cả lớp da bọc bên ngoài, tròng mắt chỉ chực rớt ra, mắng: “Mày… mày… vô sỉ…”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Khách khí rồi, cô không cần vội vã lên tiếng, bằng không sau này cô sẽ không thể tìm được từ nào thỏa đáng hơn để hình dung về cháu nữa đâu.”
“Kể… cả là… Clau… Claude… không đúng, mày… các người… cũng… không thể… ra tay… nặng… như thế, còn… còn… thẻ tín dụng… của tao… Mày dựa vào… cái gì mà… đóng băng… Mày có… tư cách gì?” Mộ Dung Thúy Đình liều mạng nói một hơi, rốt cuộc cũng nói ra những điều mình muốn nói.
Tiền, tiền tiền!
Mộ Dung Miên cười lạnh: “Thẻ tín dụng, cô đang nói chuyện cười ấy à? Hiện tại cô là phu nhân Martin, con cô là Claude Martin. Lúc trước khi cô đi lấy chồng, ba đã cho cô rất nhiều đồ cưới, nhưng sau mấy chục năm đi lấy chồng, cô vẫn thoải mái tiêu tiền của nhà cháu, cháu cũng muốn hỏi một câu, cô dựa vào cái gì mà làm thế?”
“Tao chỉ…”
Mộ Dung Miên ngắt lời bà ta: “Trước kia là ba cháu mềm lòng, nhưng cháu không giống ông ấy, không phải người trong nhà thì đừng hòng tiêu được một phân tiền nào của cháu, nếu cô cảm thấy thế vẫn không được thì tốt, cháu sẽ thống kê lại toàn bộ tiền mà nhà cô đã tiêu của nhà cháu suốt những năm qua, sau đó… phiền cô đem trả lại hết.”
Trong nháy mắt, Mộ Dung Thúy Đình lâm vào khiếp sợ, mà Mộ Dung phu nhân ngồi bên cạnh lại chậm rãi bổ thêm một đao: “Đã thống kê rồi…”
Bà ta ngoắc tay, một nữ giúp việc đưa một văn kiện lên, bà ta cầm lấy đưa cho Mộ Dung Miên: “Đã thống kê tài vụ đầy đủ đây rồi.”
Mộ Dung Miên mở ra nhìn hàng chữ cuối cùng, châm chọc cười: “Chậc, vài triệu cơ đấy, cô…”
Mộ Dung Thúy Đình kêu lên: “Mày không thể làm thế được…”
Mộ Dung Miên ngẩng đầu nhìn bà ta, trong ánh mắt chỉ toàn là lãnh ý lạnh thấu xương làm bà ta không rét mà run, sợ tới mức rụt cổ lại.
“Vì sao cháu lại không thể? Chẳng lẽ cô cần cháu nhắc lại cho cô thêm một lần nữa cháu là ai à?”
“Anh tao… Anh tao… sẽ không đồng ý cho mày… làm thế…”
Mộ Dung Miên nâng cằm lên: “Vậy cô có muốn xem xem ở trong lòng ba cháu, cháu quan trọng hay cô quan trọng hơn không?”
“Mày…”
Mộ Dung Miên cất cao giọng nói: “Người đâu, tống cô tôi ra ngoài, từ nay về sau không cho phép bất cứ ai trong nhà họ bước chân vào cổng nhà này nửa bước.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1784: Cô thích một ông chồng vô lại như thế
Chương 1784: Cô thích một ông chồng vô lại như thế