Lần trước, khi phải đi vào cục cảnh sát, Mộ Dung Thuý Đình phải lấy tiền đến, hắn mới có thể được thả ra.
Mộ Dung Thuý Đình đạp một cước: “Ông cút cho khuất mắt tôi.”
Claude nhìn ba mẹ mình liền nhanh chóng mặc xong quần áo cẩn thận rồi chạy ra bên ngoài, hắn ta muốn nhanh chóng thoát khỏi chốn thị phi này.
Có người chết thế này, quả thật là một chuyện lớn.
Không ngờ, Claude lần này chạy tới cửa liền ngay lập tức quay lại. Chẳng qua, lần này khiến hắn lùi lại lại là cảnh sát.
Claude bước giật lùi, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Bên trong phòng khách đang diễn cảnh một người cầu xin tha thứ, một người chửi ầm ỹ, hai người bọn họ thấy cảnh sát đến đều vô cùng sửng sốt.
Không ai nghĩ tới, cảnh sát có thể đến nhanh như thế.
Cảnh sát bước vào phòng đã nhìn thấy thi thể, bọn họ lập tức rút súng ra: “Chúng tôi nhận được báo án, ở đây có kẻ giết người.”
Martin là người suy nghĩ nhanh nhạy, ông ta phát hiện đây là hai cảnh sát thường trực, ông ta chưa từng gặp qua, khi thấy những người đó định kiểm tra thi thể kia, ông ta đột nhiên đứng dậy nói: “Là bà ta, người là do bà ta giết, hôm nay bà ta phát hiện tôi và người phụ nữ này có quan hệ, nên đã theo dõi tôi rồi tìm được nơi này, sau đó dưới cơn giận dữ đã giết chết ả ta.”
Trong lòng Martin vô cùng rõ ràng, Mộ Dung Thuý Đình có động cơ giết người, chỉ cần con trai ông ta không nói, chỉ cần ông ta nhất quyết khẳng định là Mộ Dung Thuý Đình giết người, cho dù bà ta không nhận tội, ông ta cũng có thể nghĩ biện pháp thoát thân, nhân lúc cảnh sát còn đang điều tra mà nhanh chân trốn thoát.
Mộ Dung Thuý Đình: “...”
Claude...
Vài giây sau, Mộ Dung Thuý Đình hét lên một tiếng, lao qua, móng tay sắc nhọn cào lên mặt Martin, miệng gào lên: “Lời lẽ vớ vẩn, Martin, mày là đồ súc sinh, bà đây liều mạng với mày...”
Tốc độ của Mộ Dung Thuý Đình cực kì nhanh, Martin còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã truyền tới đau nhức, ông ta thảm thiết kêu lên một tiếng rồi bưng kín mắt mình, đau đớn kêu rên: “Mắt của tôi, mắt của tôi...”
Mộ Dung Thuý Đình đã tức giận đến mức lửa giận công tâm, cả người mất đi lý trí, bà a không thèm quan tâm Martin kêu gào thế nào, liều lĩnh đánh ông ta.
“Mày dám nói xấu tao, mày cũng dám nói xấu tao, tao phải giết chế mày, tao nhổ vào... Mày với con đàn bà khác cấu kết với nhau làm chuyện xấu, không ngờ cuối cùng lại bị chính con trai mình cắm sừng, cuối cùng lại giết chết cô ta, vậy mà còn dám ở đây vu oan cho tao... Tao phải đánh chết mày, tao đánh chết mày...”
Hai người cảnh sát đang kinh hoảng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, chạy tới tách Mộ Dung Thuý Đình ra, bà ta tức giận đến nỗi hai mắt đỏ rực, nhìn về phía cảnh sát nói: “Tôi làm chứng việc ông ta giết người, ông ta không chỉ giết người mà còn nhận hối lộ, các anh có thể điều tra, tên khốn kiếp này chưa từng làm được chuyện gì tốt cả.”
Martin ngã trên mặt đất, điên cuồng lăn lộn ôm lấy đôi mắt, thân thể cao to như vậy lại nằm lăn lộn trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng... buồn cười.
Những cảnh sát tới nơi này để phá án, không ai nghĩ rằng bọn họ còn chưa cần hỏi gì, mấy người này đã tự động cung khai.
Khuôn mặt Martin đầy máu, kêu rên đau đớn đến mức lạc cả giọng, lúc này cảnh sát mới cảm thấy có điểm bất thường, ngồi xổm xuống nhìn ông ta thì thấy... rõ ràng là người đàn bà kia đã móc mù một con mắt của ông ta rồi.
Quay sang thấy Mộ Dung Thuý Đình đã gần như phát điên, phải hận đến mức nào mới có thể dùng tay không trực tiếp móc mù mắt người khác như vậy?
Cảnh sát nhanh chóng đưa Martin vào bệnh viện, nếu người bị tình nghi chết đi thì vụ án chết người này làm sao điều tra tiếp được nữa?
Người đi rồi, Mộ Dung Thuý Đình lúc này mới ý thức được trong tay mình đang cầm một con mắt người.
Bà ta thấy tay mình vẫn còn đầy máu, mũi máu tươi gay mũi, thân thể bà vẫn còn run rẩy. Nhớ lại vừa rồi bà liên tục cong ngón tay móc, đầu óc cũng không tỉnh táo cho lắm, căn bản không hề biết mình đang cầm cái gì...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1861: Đâm mù mắt của hắn
Chương 1861: Đâm mù mắt của hắn