“Nếu như tất cả đều giống như những gì mà tổng giám đốc Thẩm đã nói, vậy chắc chăn sẽ không thành vấn đề!” Tô Dư vui sướng đáp.
Loại chuyện tốt này, đương nhiên không cần cân nhắc rồi.
Thẩm Ngọc Minh bật cười ha ha: “Tô Dư, tôi thích tính cách thẳng thắn này của côi”
Sau khi nói xong, anh ta vung tay lên, trợ lý ở bên cạnh vội vàng lấy hai bản hợp đồng trong túi công văn ra, đưa tới trước mặt Tô Dư.
“Ở đây có hai bản hợp đồng, một bản là hợp đồng quản lý khách sạn, bản còn lại là hợp đồng dự án từ thiện. Tô Dư, cô xem qua đi, nếu được thì ký một chữ” Anh ta cười bảo.
“Được”
Tô Dư gật đầu, cầm lên đọc cẩn thận.
Một lát sau, cô ấy lại đưa cho Lâm Dương: “Anh rể, anh cũng xem giúp em một chút đi.”
“Được!
Lâm Dương đáp, sau đó đọc hai bản hợp đồng.
Nói thật, thực ra trong lòng anh có cả chục nghìn nghi ngờ.
Thẩm Ngọc Minh đang làm gì đây?
Tặng cho Tô Dư nhiều lợi ích miễn phí như vậy? Mà lại không hề có một chút suy nghĩ gì về cô ấy sao?
Lế nào là do mình nghĩ nhiều? Đối phương không hề có ý đồ gì đó với Tô Dư, chỉ là tán thưởng cô ấy một cách đơn thuần mà thôi?
Hay là nói, Thẩm Ngọc Minh dự định sẽ dùng cách khác để theo đuổi Tô Dư, nhưng lại sợ nói thẳng ra sẽ quá mức đột ngột, nên chọn một cách thức uyển chuyển như thế này?
Nhưng thế này… cũng quá uyển chuyển rồi thì phải? Lâm Dương đọc bản hợp đồng cẩn thận, đọc liên tục vài
lần.
Nhưng lại… không có bất cứ vấn đề nào!
Lế nào là do mình đa nghỉ?
Anh nghĩ đủ kiểu vân không thể giải thích được.
“Anh rể, thế nào? Không có vấn đề gì chứ?” Tô Dư nhìn Lâm Dương, và hỏi một cách dè dặt.
“Anh không nhìn ra có vấn đề gì hết…
“Vậy… em ký nhé?”
Lâm Dương chần chừ một lát: “Anh vẫn cảm thấy không được ổn cho lắm, Tô Dư, cá nhân anh cho rằng không ký vẫn tốt hơn”
“Nhưng nếu không ký, thì sẽ bỏ phí một khoản từ thiện hơn bảy triệu rưỡi đô la Mỹ, hơn nữa vừa rồi em còn dự tính sẽ dùng toàn bộ khoản thu nhập kiếm được từ khách sạn đó để hỗ trợ sinh viên đại học nghèo. Đây là một việc tốt, nếu cứ bỏ qua như vậy, không khỏi quá đáng tiếc…” Cô ấy đáp.
“Chuyện này..” Lâm Dương có chút đắn đo, chần chừ chưa thể quyết định được.
“Anh rể, không sao đâu”
Tô Dư cười, trực tiếp ký tên mình lên bản hợp đồng. Anh không hề ngăn cản.
Anh không nhìn ra có chút bẫy nào trong bản hợp đồng ở đây hết.
Hơn nữa, biểu hiện của đám người Thẩm Ngọc Minh cũng khiến anh không cảm giác được đối phương có suy nghĩ gian dối nào.
Nhưng tất cả những chuyện này vẫn khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Ha ha ha, Tô Dư! Chúc mừng côi! Tôi nhất định sẽ mời phóng viên tới đưa tin về buổi biểu diễn từ thiện lần này, người dân toàn quốc đều sẽ biết đến lòng tốt của cô!” Thẩm Ngọc Minh vô cùng vui sướng, đứng dậy cười to.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên