“Anh tìm tổng giám đốc Thẩm ư?” Mấy người này đều cảm thấy hơi giật mình, sau đó một người đàn ông đầu húi cua đeo cà vạt màu đỏ cười thành tiếng.
“Anh rể Tô Dư à, có lẽ anh tìm nhầm chỗ rồi, tổng giám đốc Thẩm không ở đây.
Từ nay về sau nơi này không liên quan gì đến tổng giám đốc Thẩm nữa, anh ta đã chuyển giao nơi này cho chúng tôi rồi, anh không thể tìm được tổng giám đốc Thẩm ở đây đâu”
“Như vậy anh ta đang ở đâu?”
Sắc mặt của Lâm Dương không chút nào thay đổi nhìn qua những người này, hỏi.
“Sao chúng tôi biết được chứ?” Người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia nói.
Lâm Dương khẽ gật đầu, đóng cửa lại, đồng thời cũng chốt cửa.
Đám người kia đều cau mày.
“Anh rể của Tô Dư, đây là bữa tiệc riêng tư của chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng đâu có mời anh, nếu như anh muốn uống một ly thì mời anh qua bên ngoài uống, chỉ phí hết bao nhiêu thì cứ tính lên hóa đơn của tôi, về phần nơi này, có lẽ anh không đủ tư cách để uống rượu ở đây đâu!” Người đàn ông đeo cà vạt đỏ lại một lần nữa lên tiếng, mắt của anh ta hơi nheo lại.
Bọn họ không muốn ngồi chung một chỗ với một thằng con rể phế vật như Lâm Dương.
Như thế quá hạ thấp giá trị của bản thân mình.
Thế nhưng Lâm Dương hồn nhiên không để ý đến, tự mình đi đến trước bàn, cầm ly rượu vang đỏ ở bên cạnh lên lắc, chất lỏng màu đỏ tươi va chạm vào trên thành ly. “Tôi chỉ cho mấy người một cơ hội mà thôi, một cơ hội duy nhất, nói cho tôi biết, Thẩm Ngọc Minh đang ở đâu?” Trong giọng nói này không mang theo bất kỳ tình cảm gì, đây giống như là một tối hậu thư vậy.
Đám nam nữ có mặt ở trong phòng quay sang nhìn nhau, tất cả đều không hiểu ra làm sao cả.
“Thằng cha này làm sao thế? Não của anh ta bị chập mạch à?”
“Anh ta lại dám uy hiếp chúng ta cơ đấy?”
“Thật đúng là quá khôi hài.”
Mọi người che miệng cười, trong ánh mắt của bọn họ đều là châm chọc và khinh thường, đối xử với Lâm Dương như với một tên hề vậy.
Chẳng một ai muốn lên tiếng trả lời vấn đề của Lâm Dương.
Giống như muốn dùng cách này để khiến Lâm Dương xấu hổ.
Lâm Dương lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, đại khái sau khoảng mười giây, anh nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số. “Đang ở đâu thế?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Đang ở chỗ cảng Nam”
“Lập tức đi một chuyến đến Tử Kim Cung”
“Được”
Sau đó anh cúp điện thoại.
Tất cả mọi người ở đây đều nghe được cuộc trò chuyện điện thoại ngắn gọn đó của Lâm Dương, từng người đều cất tiếng cười to.
“Ôi chao, anh rể của Tô Dư gọi người đến đấy hả?”
“Anh rể của Tô Dư à, chẳng lẽ anh tức giận, cho nên gọi người đến đánh chúng tôi à”
“Ôi mẹ ơi, chúng tôi sợ quái”
“Ha ha ha…”
Mọi người cất tiếng cười vang, không ngừng nói mấy câu châm chọc.
Tên đàn ông đeo cà vạt kia trực tiếp để ly rượu lên mặt bàn, sau đó cười mỉa, nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên