Phập một tiếng, chiếc dĩa nhọn đâm mm 10/15 xuống, lại là mấy lỗ máu, khiến cho người nhìn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại.
Nhưng Lâm Dương vẫn không một xíu phản ứng nào. Lúc này không một ai cười nổi nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ.
“Con mẹ nó, mày không biết đau à?”
Người phụ nữ kia nổi giận, trực tiếp chửi ầm lên.
“Biết”
“Vậy thì làm sao mày lại không giấy dụa chứ? Vì sao mày lại không kêu đau? Mày không phối hợp như thế sẽ khiến cho tao cảm thấy rất không có ý nghĩa gì! Biết không!” Người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Chờ một lúc nữa cô sẽ biết nguyên nhân thôi” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Chờ một lúc nữa ư? Hừ, bà đây không tin không trị được mày, hai người các anh đè anh ta xuống mặt đất cho tôi” Người phụ nữ kia lạnh lùng quát.
“Ồ, em gái nhỏ, em đang làm gì thế?
Chẳng lẽ em muốn biểu diễn vận động nào đó ở đây hả?”
“Đó chẳng phải là để cho thằng cha này được lời à?” Người ở bên cạnh cười trêu.
“Mấy người nghĩ gì thế? Cho dù bà đây có chơi một con chó cũng sẽ không để cho thằng phế vật này chiếm hời!” Người phụ nữ hung dữ nói, cô ta cầm lấy con dao ở bên cạnh lên, dữ tợn nói.
“Bà đây muốn chặt đứt con cháu của thằng cha này, tôi muốn nhìn xem, khi thằng cha phế vật này nhìn thấy ngay cả cậu em nhỏ của mình cũng bị mất, anh ta còn có thể bình tĩnh như thế nữa không”
“Ha ha ha, em gái nhỏ, ý kiến này hay đấy”
“Tôi cũng muốn xem, ha ha ha”
“Chờ một lúc nữa thôi, chắc hẳn nét mặt của anh ta sẽ vô cùng đặc sắc.
“Nhanh lên, nhanh lên, tôi đã có chút không thể chờ đợi nữa”
Người xung quanh nhao nhao vây quanh, từng người đều cảm thấy hứng thú, tràn đầy mong chờ.
“Lột quần của anh ta ra cho tôi.
Người phụ nữ kia nhếch miệng quát to.
“Được luôn”
“Ha ha ha”
Hai người cười hì hì đưa tay ra, muốn ấn ngã Lâm Dương xuống đất, cưỡng chế cởi quần của Lâm Dương ra. Nhưng lúc này Lâm Dương vẫn bất động, vững vàng ngồi trên ghế. Tất cả hành vi của những người xung quanh kia, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả. Tên đàn ông đeo cà vạt kia cau mày, anh ta cảm thấy không ổn.
Đúng vào lúc này, ầm một tiếng, cửa phòng bao lại một lần nữa bị đá văng.
Sau đó một lượng lớn người xông vào bên trong phòng. “Cái quái gì thế này?” Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, nhất thời đều hốt “” 14/15 hoảng.
“Ai thế?” Tên đàn ông đeo cà vạt la lên.
Thế nhưng đối phương căn bản không để ý đến anh ta mà chính là vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Dương, cúi người chào hỏi.
“Chủ tịch Lâm, rất xin lỗi cậu, Huỳnh Lam đến chậm” “Chủ tịch Lâm ư?”
Tất cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên