Người tên Mai Giang Nam nhìn thoáng qua ông lão, anh †a khẽ cười một tiếng.
“Vẫn là ông già này có mắt nhìn, không giống với một số người, bên ngoài là người nổi tiếng nhưng lại là người có kiến thức hạn hẹp, chỉ là một kẻ chỉ có danh mà không có thực”
Lời này vừa vang lên thì tất cả người của Tập Đoàn Dương Hoa đều cảm thấy căm giận bất bình.
Rõ ràng là Mai Giang Nam đang châm chọc Lâm Dương. Thật đúng là to gan lớn mật.
“Người trẻ tuổi này, thủ đoạn của bác sĩ Lâm là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được đâu, cậu đừng cho rằng có sư phụ của cậu che chở thì không ai dám động đến cậu, cậu phải biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn” Ông lão lắc đầu nói.
“ồ, lão già, nếu như ông đã biết tên của sư phụ tôi, chắc hẳn ông cũng nên biết thực lực của sư phụ tôi mới đúng, ông cảm thấy sư phụ tôi không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm ư?” Mai Giang Nam híp mắt hỏi.
“Tuy sư phụ cậu có ác danh ở bên ngoài, nhưng thực lực cũng chỉ như thế mà thôi, nếu như thật sự muốn đánh nhau, tôi cũng có thể qua đánh mấy chiêu” Ông cụ trầm giọng nói.
¿si #1 “Ông nói cái gì?” Sắc mặt Mai Giang Nam không vui, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói.
“Lão già, ông là ai, thật đúng là ngông cuồng”
“Lão già này chính là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo, người trẻ tuổi, cậu đã từng nghe qua tên của lão già này chưa?” Ông lão bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Trong chớp mắt, sắc mặt của Mai Giang Nam thay đổi, hô hấp như nghẹn lại.
Đông Hoàng Giáo ư?
Thái thượng trưởng lão?
Đây là chuyện quái quỷ gì thế? Vì sao Đông Hoàng Giáo lại xuất hiện ở đây?
Đầu óc của Mai Giang Nam có chút hỗn loạn.
Anh ta chưa từng nghe nói đến cái tên Nguyên Tinh, nhưng Đông Hoàng Giáo này thì anh ta biết, người ở cấp bậc thái thượng trưởng lão… Sao có thể là người bình thường được chứ?
“Được rồi Nguyên Tinh, đừng lãng phí nước bọt với anh †a nữa”
Lâm Dương sải bước đi đến chỗ Mai Giang Nam.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng nên tính toán luôn một thể” “Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?” Mai Giang Nam cắn răng, trầm giọng nói.
“Nếu như anh không muốn chết thì nhanh chóng rời đi, như thế sẽ không sao, nếu như anh tiếp tục ngăn cản tôi thì cho dù sư phụ anh có là huyết ma đầu gì đó, tôi cũng sẽ giết chết anh mm 10 Giọng nói lạnh lùng vang lên. Sát ý khắp nơi.
Thẩm Ngọc Minh nghe thấy Lâm Dương nói như thế, anh ta chỉ cảm thấy tay chân của mình lạnh buốt, run rẩy không thôi.
Anh ta chưa từng nghĩ đến thái độ của Lâm Dương lại kiên quyết như thế.
“Anh Mai, phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Ngọc Minh sợ hãi hỏi người đàn ông kia.
Mai Giang Nam không nói gì, anh ta chỉ chăm chú nhìn vê phía Lâm Dương, trên mặt anh ta tràn ngập cảnh giác và ý chí chiến đấu.
Vèo một tiếng, lúc này Mai Giang Nam ra tay, anh ta không thể do dự được nữa, lúc này anh ta nhất định phải chiến đấu.
“Bác sĩ Lâm, anh đừng lại cho tôi”
Anh ta hét to một tiếng, sử dụng cả hai tay, quyên như ảo ảnh, bao trùm Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương lại chẳng sợ hãi qì, trở tay chăn lại
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên