“Đó là người nhà họ Thâm cậu, có liên quan gì với lão phu? Huống chỉ lão phu giao đồ nhỉ ngoan cho nhà họ Thẩm cậu, các cậu không bảo vệ thằng bé thật tốt, trái lại khiến thằng bé mất đi tính mạng, món nọ này, tính thế nào đây?”
Huyết Nam Ngục nắm lấy cổ áo Thẩm Minh Triết giận dữ măng.
“Ông cụ, chúng tôi cũng bất lực! Ông có biết cường giả bên cạnh bác sĩ Lâm bao nhiêu không? Đếm hoài không hết! Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ đều đã thần phục bác sĩ Lâm rồi! Nhà họ Thẩm tôi nhỏ bé như thế, sao có thể là đối thủ của cậu ta chứ? Tôi nói thật cho ông biết, lúc này không chỉ đồ nhỉ ngoan của ông gặp hạn, ngay con trai tôi Thẩm Ngọc Minh, cũng chịu khổ dưới thủ đoạn thâm độc của bác sĩ Lâm, hồn về Tây Thiên rồi!”
Thẩm Minh Triết nói đến đây, không nhịn được khóc to. Vẻ mặt Huyết Nam Ngục âm trầm, giận không kiềm chế được, hai tay nắm chặt lại.
“Bác sĩ Lâm! Tôi thề sẽ băm cậu ra vạn đoạn!”
Ông ta đập một quyền lên vách tường bên cạnh.
Chỉ trong nháy mắt, cả mặt tường dày sụp đổ, hóa thành hạt cát lớn nhỏ sụp xuống.
Thẩm Minh Triết kinh hãi.
Đây là thủ đoạn đáng sợ cỡ nào?
Nếu đánh lên trên người, không phải sẽ thành thịt vụn sao?
“Cậu vừa mới nói, Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo đều thần phục bác sĩ Lâm ư?
Chuyện này là thật sao?” Huyết Nam Ngục lạnh lùng hỏi. “Đúng vậy, không chỉ Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo, còn có thế gia tông môn khác!
Năng lực của bác sĩ Lâm mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều lắm!”
“Hừ, vậy thì tính sao? Cậu nghĩ lão ma đầu tôi sẽ sợ sao? Tôi không sợ nói cho cậu biết, nếu không phải tôi không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của các tông môn thế tộc, Phái Cổ gì đó Đông Hoàng Giáo gì đó, ở trước mặt lão ma đầu tôi đều chỉ là đám con mèo con chó!” Huyết Nam Ngục hừ lạnh.
“Ông cụ, đừng khinh thường!”
“Lập tức dẫn tôi đi tìm bác sĩ Lâm!”
Huyết Nam Ngục nhìn chằm chằm Thẩm Minh Triết lạnh nhạt nói.
“Ông cụ, chuyện này… Người của tôi còn nằm trong tay bác sĩ Lâm, nếu tôi dẫn ông qua đó, vậy chẳng phải người của tôi sẽ không còn mạng sao?”
“Nếu như cậu không đi, cậu cảm thấy tộc nhân của cậu còn mạng sống sao?”
“Chuyện này…”
Thẩm Minh Triết càng đau khổ hơn.
Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới chuyện gì đó, nhỏ giọng nói: “Ông cụ, hay là thế này đi, ông để tôi đi làm giao dịch với bác sĩ Lâm trước, giao dịch kết thúc, tôi sẽ dẫn người tấn công bác sĩ Lâm với ông! Người của tôi bao vây ở bên trong, cách bác sĩ Lâm rất gần, nếu chúng tôi đột nhiên nổi loạn, tất nhiên là bác sĩ Lâm sẽ không kịp phản ứng, chắc chắn sẽ bị chúng tôi đánh chết tại chỗ! Như vậy chúng ta không có gì phải sợ hãi rồi”
“Ha ha ha ha, mưu kế này không tệ!
Được! Bây giờ chúng ta đi!”
“Dạ, dạ, ông cụ, mời ông đi bên này.”
Khoảng hơn năm mươi phút sau, Thẩm Minh Triết đi mà quay lại.
Hai tay ông ta bưng một cái hộp ngọc.
Đó là một cái hộp hoàn toàn đo ngọc tạo ra, vô cùng tỉnh xảo, nhìn hoa văn phía trên, lập tức đoán được nó có tuổi đời rất lâu rồi.
“Đây là cái gì?
Lâm Dương vội vàng tiến lên, khàn giọng hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên