Lâm Dương đi đến bên cạnh Tô Nhan, ánh mắt của anh nhìn qua gương mặt tái nhợt và đôi mắt bị quấn băng gạc trắng kia, trong lòng không khỏi co rút.
“Rất xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Tô Nhan giật mình, sau đó cô lắc đầu nói.
“Việc này không liên quan gì đến anh cả, chuyện này chỉ có thể nói là do em tự mình xui xẻo, người bên ngoài đều cho rằng em có quan hệ tình cảm với bác sĩ Lâm, khiến cho kẻ thù của bác sĩ Lâm ra tay với em, uy hiếp bác sĩ Lâm…
Đây không phải là xui xẻo thì là gì?”
Lâm Dương không nói gì, anh mở túi kim châm cứu ra, chuẩn bị châm cứu chữa bệnh.
Tô Nhan rất phối hợp.
Cô vừa tán gâu với anh, đồng thời cũng nói ra một câu mà mình vẫn luôn muốn hỏi.
“Người bên ngoài vẫn luôn cho rằng giữa em và bác sĩ Lâm có quan hệ mập mờ, vì sao cho đến bây giờ đối với chuyện này, anh vẫn luôn không quan tâm?”
Vấn đề này vừa hỏi, bàn tay đang châm cứu của Lâm Dương không tránh khỏi cứng đờ.
Một lát sau, anh yên lặng cười một tiếng, thuận miệng nói.
“Anh tin tưởng em không phải là người như thể”
“Thật ư?”
Tô Nhan không nói gì thêm nữa.
Quá trình chữa trị diễn ra hết sức thuận lợi.
Chờ đến khi bôi thuốc xong, Tô Nhan cũng thấy dê chịu hơn nhiều.
“Chắc hẳn là sau mười ngày sẽ có kết quả, đến lúc đó em có thể tháo băng gạc ra, tiến hành huấn luyện khôi phục thị lực.”
Lâm Dương nhẹ nhàng thở ra, cười nói với Tô Nhan. “Huấn luyện khôi phục thị lực ư?”
Tô Nhan có chút khó mà tin tưởng được, cô hỏi lại Lâm Dương.
“Đây là nói mắt của em được chữa khỏi tư?”
“Có lẽ là thế”
“Làm sao lại như thế được? Ngay cả bác sĩ Lâm cũng không thể chữa khỏi mắt cho em, Lâm Dương, anh… Sao anh có thể làm được?”
“Cho nên ở trong mắt em, anh không bằng bác sĩ Lâm ự?”
Lâm Dương hỏi ngược lại một câu.
Tô Nhan há to miệng, sau đó ngập ngừng nói.
“Em không có ý đó..”
“Tô Nhan, em nghĩ ngơi cho thật tốt đi, tuy mắt của em không còn vấn đề gì đáng ngại, nhưng độc tố trên người em vẫn cần phải điều trị, anh sẽ nấu thuốc cho em, để em uống, chậm rãi giúp em loại trừ độc tổ”
Sau khi nói xong, Lâm Dương quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Phan…”
Tô Nhan còn muốn gọi Lâm Dương lại, thế nhưng lời đến khóe miệng lại dừng.
Cô thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, cô không muốn suy nghĩ đến vấn đề phiền não này nữa.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên